CHAP 52. BỮA CƠM TRƯA CHO CẬU

70 3 0
                                    

🐢 Phóng moto trên con đường dài, tiếng gió thổi bên tai, trong chiếc mũ bảo hiểm kín đáo thì cậu con trai lại nở nụ cười, Nhất Bác như vừa lập được công lớn, Cậu đã doạ được con thỏ con kiêu ngạo kia rồi, vừa lái xe vừa cười khúc khích mãi.

Tiêu Chiến ngồi trong này mà lòng ậm ực không cách nào diễn tả nổi, vừa nãy bị Cậu làm càn như vậy mà Anh chẳng đẩy được ra, Nhất Bác chẳng hề hỏi ý kiến mà điên cuồng hôn lấy quả mơ căng mọng. Môi Anh giờ sưng đỏ lên rồi, dưới ống tay áo sơ mi màu trắng còn chính lại một ít máu của Cậu, Nhất Bác chẳng khác gì tên biến thái, Cậu lúc nào cũng như con thú hoang vồ được mồi ngon mà muốn đánh chén ngay tức khắc.

Tiêu Chiến Anh thật sự quá đáng khi không cảm nhận được đến sự yêu thương của Cậu dành cho mình, Anh còn thốt ra những lời lẽ chửi rủa thậm tệ nói Cậu, Nói Nhất Bác không hiểu chuyện gì không nên đứng ra để dạy đời Anh, Cậu chỉ là cái gai trong mắt Tiêu Chiến, bản thân thật sự muốn ra ở riêng nhưng nước đi này của Anh thật quá sai lầm, mọi việc của Anh làm phải thông qua ý kiến Cậu, Vương Nhất Bác còn dọa rằng nếu Anh có ý đồ bỏ trốn thì cẩn thận cái mạng.

Sợ lắm chứ! Cái ánh mắt nhìn Anh như là lời cảnh cáo, giọng nói trầm thấp mang theo ý ghen tức, Vương Nhất Bác là sợ Anh qua lại với Trác Thành (tình địch của Cậu), nhưng kìm hãm Tiêu Chiến như thế cũng không phải là tốt, vì Anh quên mình nên Nhất Bác cảm thấy vừa tủi thân vừa buồn rầu, suốt 5 năm qua chờ Anh nhưng khi trở lại một câu cún con cũng không gọi, Nhất Bác muốn quan tâm và để ý đến Anh nhiều hơn, dần dần rồi Tiêu Chiến cũng nhớ ra.

Trong căn nhà to lớn giờ chỉ còn một mình Anh ở lại, không gian lúc nào cũng được nghe thấy từng nói của Cậu, không thì là những cuộc cãi vã của hai người, nhưng bây giờ mọi thứ thật im lặng, có thể nghe thấy tiếng lá rơi bên ngoài, Tiêu Chiến bất giác thở dài, đứng bật dậy rồi bước ra khỏi phòng.

Dưới phòng bếp là bác Quản Gia đang sắp xếp đồ ăn sáng cho Anh, thời gian trôi ông đã già đi nhiều rồi, khóe mắt và da tay là đầy vết chai sạm nhăn nheo nhưng vẫn rất tinh tế và cần mẫn như người cha hiền thục, sao có thể quên Anh được chứ! Thấy Tiêu Chiến bước xuống ông bất giác mỉm cười.

" Cậu Tiêu! Cậu xuống rồi! Con đây ăn sáng đi, ta làm xong hết rồi, không thì nguội mất".

" Vất vả cho Bác rồi, từ ngày mai cháu sẽ không ở đây nữa....Chắc bữa cơm để cậu nhóc ấy ăn thôi, thỉnh thoảng cháu sẽ quay về đây...Bác yên tâm".

Người Quản Gia có chút buồn nhưng vẫn đến kéo ghế cho Anh ngồi xuống, Tiêu Chiến điềm tĩnh ăn nhưng mắt vô hồn nhìn ra phía trước, suy nghĩ vẩn vơ điều gì đó về Cậu, càng nhìn thì cũng quen lắm chứ, những lúc Vương Nhất Bác cưng chiều Anh như bảo bối thì điều đó quen thuộc vô cùng, cảm giác như nhiều lần trước đây tiêu chiến đã được đối xử tốt như vậy. Bỗng nhiên miệng ngừng ăn, tay nắm chặt đũa mặt nóng bừng lên khi nghĩ đến cái ôm ấm áp vào đêm qua, biết giờ Cậu đang ôm mình nhưng Anh đâu có đẩy ra.

" Tên nhóc ấy nghĩ thân xác lớn hơn mà lấn tới ư? Cặn bã".

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
" Ăn chút gì đi này! Sao mày cứ cười mãi thế hả?".

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ