CHAP 77. HÔN MÊ

58 0 0
                                    

🐢 Sau 6 tiếng phẫu thuật vất vả thì các y bác sĩ mới bước ra, ai lấy cũng đều mệt mỏi, ca phẫu thuật này thật quá phức tạp và gian nan để loại bỏ khối máu đông ở sau gáy Anh ai nấy cũng phải cẩn thận từng chút một, điều thất vọng là một số dây thần kinh của Anh đã bị đứt, chúng không phải là dây thần kinh gốc nên không vấn đề gì nhưng ba dây thần kinh còn lại đã không còn thì chắc chắn khả năng mất trí nhớ sẽ cao hơn. Tiêu Chiến vẫn còn hôn mê, vẫn còn quá yếu, Anh sẽ phải ở đây hơn 1 tháng điều trị lo liệu.

Bác sĩ bước ra nhìn thấy ba người đều lo lắng,  vẻ mặt ai cũng muốn hỏi xem bệnh nhân bên trong đã như thế nào rồi, vị bác sĩ ấy nhìn thấy người từ nãy đến giờ lo lắng nhất chính là Cậu,  cái dáng vẻ sợ hãi đứng ngồi không yên, quần áo Vương Nhất Bác ướt sũng lấm tấm ít máu, vị  bác sĩ biết Cậu đã dốc sức bảo vệ Anh nhưng không được. Ông đi tới đứng đối diện Nhất Bác.

" Cậu là người nhà của bệnh nhân ấy?".

" Phải...là tôi, Anh ấy thế nào rồi bác sĩ? Tiêu Chiến Anh ấy có thể tỉnh lại không?... Tôi có vào xem Anh ấy được không?".

" Xin lỗi Cậu, Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng không thể giữ lại được phần ý thức của cậu ấy, mãi mãi về sau bệnh nhân ấy sẽ mất trí nhớ vĩnh viễn....Nhưng nếu có tác động tích cực đến thì không hẳn là vậy....Cú va chạm quá mạnh khiến phía sau gáy có khối máu đông,  chúng tôi đã mổ và lấy nó ra, bệnh nhân vẫn đang hôn mê vẫn chưa biết lúc nào có thể tỉnh lại.... bây giờ cậu có thể vào thăm được rồi".

Mất trí nhớ sao? Từ nay trở đi Tiêu Chiến sẽ mất trí nhớ, sẽ quên Cậu thật ư?

Câu nói của bác sĩ làm Vương Nhất Bác chân chẳng thể đứng vững, trước giờ Câu sợ nhất người mình yêu sẽ mất trí nhớ, sợ người ấy quên đi mình chẳng biết mình là ai nhưng bây giờ chính nó đã lặp lại lần thứ hai, điều này mang một nỗi ám ảnh đối với Nhất Bác quá lớn, Cậu bây giờ không biết làm thế nào, Nhất Bác nhanh chóng cảm ơn bác sĩ rồi đi vào chỗ Anh, phía chiếc giường trắng muốt đang có người con trai đang ngủ yên giấc, xung quanh cơ thể Anh lẫn đầu đều được băng bó kín mít, những dây chuyền nước, máy đo nhịp tim được dán chặt vào cơ thể, đôi mắt yên tĩnh vẫn đang nhắm nghiền kia không biết bao giờ mới tỉnh lại nhìn Cậu.

Vương Nhất Bác ngồi cạnh giường Anh mà đau lòng lắm, Cậu nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt kia  cố truyền hơi ấm sang nhưng không được, Anh vẫn đang hôn mê, hôn mê mãi mà chẳng có dấu hiệu tỉnh lại, cơ thể Anh chằng chịt vết thương, chỗ nào cũng bầm tím và sứt sát, Tiêu Chiến đã được y tá thay cho bộ quần áo ngủ rộng rãi kẻ sọc của bệnh viện, Cậu biết Anh đang đau lắm chứ, nếu bản thân có thể thay Tiêu Chiến chịu trận đã kích lớn như thế này thì Cậu cũng chấp nhận.

Nhất Bác bây giờ càng trở nên yếu đuối, nhìn thấy gương mặt non xanh của Anh trắng bạch cắt không còn giọt máu, đôi môi khô nứt nẻ với cơ thể gầy nhom, Vương Nhất Bác bây giờ càng trở nên yếu đuối, Cậu chỉ biết ngồi bên cạnh người ấy nước mắt lăn dài trên đôi má, mũi sụt sịt, cổ họng mỗi lúc nghẹn lại khi nghĩ đến tiếng Rầm thật lớn khi chiếc xe lao vào Anh.
Lúc đó Tiêu Chiến mất lượng máu lớn, cơ thể Anh quá tiều tụy mà Vương Nhất Bác lại không biết đưa Anh đến bệnh viện sớm hơn, lúc đấy Cậu hoàn toàn mất đi ý thức, chỉ biết ôm Anh vào lòng không muốn rời Tiêu Chiến nửa bước, Cậu sợ người khác sẽ mang Tiêu Chiến đi mãi mãi chẳng trả lại Anh cho mình.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ