CHAP 80. CHỜ ĐỢI

28 0 0
                                    

🐢 "  Nhất Bác à! Em có thấy không? Là một bé trai đấy, nhìn đứa bé giống cún con của Anh lắm, em được làm Cha rồi".

Trong giấc mơ Cậu thấy Anh trên trên tay bế một bé trai khoảng 2 tuổi bụ bẫm và tinh nghịch, cười nói vui vẻ, bé trai có một đôi mắt lạnh lùng y chang như người Cha của nó, giữa cánh đồng hoa cải bạt ngàn Anh và Cậu đứng đối diện nhau rồi cùng nở nụ cười, hạnh phúc của hai người đã đến thật sự rồi, đã có thành viên mới, giờ đây Anh và Cậu chẳng cần lo toan điều gì, cả hai cùng hướng về con đường tương lai phía trước, nơi chỉ có Anh và Cậu, không có đau đớn và phiền toái....

Tiêu Chiến chuyền đứa bé sang tay Nhất Bác, bé trai bám chặt lên người Cậu, cười nói khúc khích gọi tên Cha.
" Cha...a..a..a...Cha".

Đứa bé còn nhỏ quá bập bẹ tập nói vẫn còn chưa sõi, Vương Nhất Bác ôm đứa con trai của mình vào lòng, Cậu nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán đứa bé yêu chiều nựng hai bên má bánh bao của nó.

" Toả Nhi, chào con trai của Cha!".

Cậu nhìn thấy Anh đang đứng ở phía trước nở nụ cười trìu mến, Vương Nhất Bác kéo Anh đến, Cậu ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng không ngừng thủ thỉ cảm ơn bảo bối của mình.

" Cảm ơn Anh! Cảm ơn Anh đã cho em thiên thần nhỏ, Chiến Ca....Thời gian qua Anh chịu đau nhiều rồi".

Vương Nhất Bác cọ mặt vào mái tóc Anh, Cậu nài nỉ hối lỗi, Tiêu Chiến mỉm cười hơi đẩy nhẹ Cậu ra, Anh kiễng chân lên chỉnh lại mái tóc nâu bồng bềnh kia, nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi Cậu.

" Chứ không phải tại em hành Anh ra nông nỗi này sao? Em còn muốn Anh phải sinh cho em bao nhiêu đứa nữa thì cún con của Anh mới chịu hả".

" Một bé gái! Em muốn Anh sinh cho em một bé gái nữa để Toả có một đứa em cho nó chơi cùng, được không?".

" Cún con là không thương Anh rồi, chẳng phải em sợ Anh đau sao mà bây giờ lại muốn có thêm một đứa nữa".

" Không phải đâu....Em vẫn muốn con trai mình có thêm đứa em gái.... Được không Chiến Ca, thêm đứa nữa thôi, có hai đứa nhỏ rồi thì sẽ không cần sinh nữa đâu".

Vương Nhất Bác hơi chỉ xuống cọ cọ chóp mũi mình vào chóp mũi Anh rồi nói, một người nằm trên như Cậu sao hiểu được nỗi đau của người nằm dưới như Anh chứ, dù Tiêu Chiến có van xin nhiều lần bảo Nhất Bác chậm lại nhưng Cậu đâu có tha, Vương Nhất Bác ấu trĩ cứ nằng nặc đòi Anh xin thêm đứa nữa cho mình, Tiêu Chiến đánh nhẹ vào ngực Cậu, cuối cùng Anh cũng gật đầu đồng ý.

" Vậy sinh một đứa nữa cho em thôi nhé, nếu không Anh sẽ đau lắm đấy...Bây giờ chúng ta về nhà, nắng đến đỉnh đầu rồi".

Tiêu Chiến đứng đó nhìn theo hai cha con đi trước, Nhất Bác bế đứa bé trong tay, Cậu nhấc bổng lên ngắm nhìn gương mặt bụ bẫm của đứa con mình, tiếng cười nói vui vẻ của Nhất Bác cùng được bé trai hòa vào làm một, hai người đi trước đi đâu biết phía sau chuyện gì đang xảy ra, Tiêu Chiến tay ôm bó hoa cải vàng mà Cậu vừa hái cho mình, chân Anh rảo bước đang định về thì phía sau là phát súng nổ ra.

Nụ cười trên môi chàng trai ấy không còn, bó hoa chân tay cũng rơi xuống đất, chiếc áo sơ mi trắng đang mặc trên người thấm đẫm vệt máu đậm, dòng máu từ từ chảy ra khoé miệng, cơ thể mất đi toàn bộ sức lực ngã khụy xuống dưới đất.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ