CHAP 135. TRÁI TIM CHẲNG ĐƯỢC SƯỞI ẤM

23 1 0
                                    

🐢 * Rừn rừn rừn*

Hạo Hiên lái xe vù vù trong đêm để đến Vương Gia, y bực tức lắm, chẳng hiểu cậu bạn của mình đang làm cái gì mà gọi điện thoại đến mấy cuộc cũng không nghe.

" Cái tên Nhất Bác này chẳng phải lúc nào cũng cầm khư khư cái điện thoại trên tay sao mà bây giờ gọi lại không nghe máy chứ. Chẳng lẽ lại đưa Tiêu Chiến đi đâu lại bỏ quên điện thoại ở nhà rồi?".

Vương Nhất Bác đã về nhà sớm hơn còn y phải ở lại trường lo đội bóng rổ nên bây giờ mới kịp về, còn chưa vòng qua nhà mà đã đến chỗ Nhất Bác thông báo cho Cậu lịch đấu motor đã chuyển vào hai tháng sau, chỉ sợ ngày mai Cậu vẫn chưa biết tin mà lại đến tập luyện, Vương Hạo Hiên lo lắng là vậy nhưng chẳng được cậu bạn bên kia bắt máy một lần.
Từ xa đã nhìn thấy căn biệt thự lớn ở đó, mỗi khi vào giờ này cả ngoài lẫn trong nhà được sáng đèn nhưng sao hôm nay mọi thứ lại tối thui, Hạo Hiên có cảm giác bất an và hơi sợ sệt, cánh cổng được mở toang, trong nhà âm u đến lạ thường.

Mấy con thỏ còn chưa được chủ cho vào chuồng đã ướt hết bên ngoài. Hạo Hiên bực tức  phải che ô xuống bế từng con một vào bên trong. Đi vào trong nhà bật điện sáng trưng lên để tìm người, phòng khách lẫn tầng hai đều vắng tanh, chiếc lò sưởi cũng đã nguội tanh nguội ngắt từ lúc sáng, nhìn xung quanh một lượt bỗng cảm giác bất an chợt dấy lên, bên ngoài mưa to tầm tã như thế này nhất bác còn đi đâu được nữa.
Y nhìn thấy bức ảnh của hai người bị úp xuống ở trên bàn thì biết ngay Nhất Bác đến tìm ai. Vội vã ra ngoài xe phóng hết tốc lực để đến nhà riêng của Tiêu Chiến.

Anh ở đây làm sao đi ngủ được khi Nhất Bác vẫn còn đứng ở đó đợi mình, đã đuổi Cậu về mấy lần nhưng đều vô tác dụng, câu nói cũng chẳng có hiệu quả, Anh ghét cái tính cách ấy của  Cậu, Tiêu Chiến cũng chẳng ưa nổi tính tình ấy, đã ghét rồi thì Anh cũng mặc kệ Nhất Bác ở dưới đó dầm mưa. Không mang ô đến che cho Cậu, không một lời hỏi han đến. Cũng không cảm thấy có lỗi khi bản thân gạt bỏ Cậu như vậy.

" Chiến Ca! Sao Anh lại cứng đầu quá vậy. Sao lại không xuống dưới này gặp em chứ. Chẳng phải bây giờ vẫn còn kịp thời gian sao? Anh xuống đi, em sẽ đưa hai chúng ta đi ăn lẩu rồi lại đưa Anh về đây cũng được mà.... Chỉ cần muốn nhìn thấy Anh thôi, Anh còn chưa ăn gì đúng không không. Nếu như vậy thì sẽ đói lắm đấy.... Sao Anh lại không nghe lời em nói chứ? Bây giờ em lạnh lắm, muốn được Anh ôm, em thật sự chỉ muốn Anh ôm vào lòng".

Cậu cúi gằm mặt xuống chỉ biết nói một mình, Vương Nhất Bác biết bây giờ vẫn còn thời gian,  nếu hai người đi ăn tối vẫn còn kịp, Cậu chẳng khóc được nữa, cả cơ thể dần dần tái nhợt đi, giọng nói từ lâu đã khàn đặc đưa mắt nhìn xuống bàn chân của mình mình máu vẫn chảy ra không ngừng, nó đã lạnh như thế thì chẳng còn cảm giác đau đớn
.
Cậu cứ để cho nó nhiễm trùng, Nhất Bác đã biết Hạo Hiên từ nãy đến giờ gọi mấy cuộc nhưng Cậu không thèm nghe, bây giờ tương tư chỉ có mình Anh, dù có đợi đến sáng mai thì Nhất Bác cũng cam lòng.

Chiếc xe ô tô phi nhanh trong đêm tối, hai bên đường không có một ánh đèn khiến Hạo Hiên không thể xác định được nhà của Tiêu Chiến ở phía nào, giờ này ở ngoài đường chẳng có ai nhưng thấy một bóng dáng chàng trai ướt đẫm đứng ở trước cổng nhà ai đó, y vừa nhìn thấy cũng nhận ra ngay đó là Nhất Bác, vội vàng lái xe nhanh đến để hỏi rõ nguyên nhân xem trời mưa thế này tại sao không ở nhà mà lại đến đây.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ