CHAP 184. GÓI GỌN ANH TRONG TRÁI TIM

20 0 0
                                    

🐢 Tầm này cũng là xế chiều rồi, hoàng hôn đang dần lặn trên mặt biển phía xa xa, Vương Nhất Bác ngồi ở trong xe còn thấy rõ nhưng thật tiếc trường của Anh vẫn chưa tan nên thể kịp chờ Tiêu Chiến để đi ngắm hoàng hôn cùng nhau được, Nhất Bác chỉ biết đỗ xe ở bên vệ đường, ngồi bên trong nhâm nhi ly Cafe nhưng mắt vẫn đưa lên tầng hai để ý đến bóng dáng ai đó đang dạy học.

Đúng là mặc chiếc áo rộng như thế cũng chẳng ai thấy được chiếc bụng ấy, cũng chỉ mới ba tháng tuổi nên nó cũng khá nhỏ, Tiêu Chiến vẫn có thể đi dạy và kiếm thêm ít thu nhập cho gia đình nhỏ của Anh.

Tiêu Chiến đứng trên lớp dạy học nhưng thỉnh thoảng lại để ý xuống dưới phía cổng trường nơi đã có chiếc xe đợi mình từ lâu, Anh còn nhìn thấy rõ người bên trong đang uống Cafe và vuốt điện thoại để giết thời gian, Nhất Bác còn cầm trong tay hẳn hai vé xem phim trong tối nay, mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, bây giờ chỉ cần trường học của Anh tan là có thể đi ăn với nhau được rồi.
Muốn thời gian trôi qua thật nhanh thì Nhất Bác lại rảnh rỗi lấy điện thoại ra nhắn tin với Tiêu Chiến, Anh thường bảo vào tầm giờ này giáo viên chỉ cần chông coi học sinh làm đề kiểm tra thì bản thân cũng rảnh rỗi không phải làm gì, nếu Cậu thích cũng có thể nhắn tin, trò chuyện với Anh để bớt cô đơn.

📱" Chiến Ca! Nhanh nhanh dạy xong sớm rồi xuống dưới này nhé, Nhất Bác vẫn đang chờ Anh đấy".

📱" Được rồi, được rồi! Còn chút ít thời gian cuối là trường Anh tan ngay ấy mà. Trời lại sắp rét rồi đấy, em gắng mặc thêm áo ấm bên ngoài vào nhé, dạo này em lại gầy đi nhiều rồi, mấy bữa chỉ ăn vài hạt cơm rồi lại bỏ dở, Nhất Bác mà bị bệnh ra đó cả Anh và em sẽ cực lắm đấy, trời lạnh nhớ choàng thêm ít khăn vào để giữ ấm cổ họng.... Cổ họng em thật không tốt, đông đến lúc nào em cũng ho khan.... Anh còn tưởng cún con quên mất Ca Ca ở đây rồi chứ?".

📱" Nhớ vợ của em quá nên em mới phải nhắn tin cho bớt cô đơn, cái bụng của Anh có còn đau không, từ chiều đến giờ đứa bé có đạp lần bảo không vậy? Nếu đau quá thì đừng gắng sức dạy nữa.... Nhìn Anh ngày ngày vất vả như vậy em thấy thương lắm.... Em có hai vé xem phim rồi nên tối nay em sẽ dẫn Anh đi, sẽ đi chơi phối để cho tâm trạng thảnh thơi hơn, sẽ bớt cực nhọc hơn đấy".

Vương Nhất Bác vừa nhìn hai tấm vé xem phim trong tay rồi cười cười tít mắt nói với người ở đầu dây bên kia, Tiêu Chiến giao lại lớp cho Trác Thành còn bản thân Anh ra ngoài hành lang, vừa đứng hóng gió rồi nhắm nhìn Nhất Bác phía dưới, tuy Cậu không nhìn thấy Anh nhưng Tiêu Chiến lại biết rõ ngồn ngột người ấy đang làm gì.

Thì ra Nhất Bác vừa nghịch vé xem phim rồi vào Album lướt lướt mấy bức ảnh cưới của hai người, đến giờ Tiêu Chiến mới biết lúc rảnh rỗi Nhất Bác chỉ ngồi một chỗ như vậy, hết xem ảnh rồi im lặng nghĩ ngợi những cái tên đẹp nhất cho con trai của mình. Và Tỏa Nhi chính là biệt danh và tên gọi ở nhà cho đứa bé.

Chẳng mấy chốc mà tiếng chuông ở trường Anh cũng vang lên, một ngôi trường Đại học rộng lớn và hàng nghìn sinh viên như vậy thì sao Nhất Bác có thể tìm được Anh, Tiêu Chiến còn đang trà trộn trong đó vẫn chưa hề tìm thấy lối ra, Vương Nhất Bác ân cần bước xuống, đi đến gần hơn để tìm bảo bối của mình, dần dần trên khoé môi Cậu cũng nở nụ cười vì nhìn thấy cái bóng dáng quen thuộc của ai đó đang chạy đến.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ