CHAP 105. KẾ HOẠCH (1)

45 0 0
                                    

🐢 " Đã tối rồi thì em không muốn mình phải nặng lời với Anh nên Anh ngoan đi, Anh đừng có cứng đầu như thế. Nếu nghe lời thì em sẽ không làm Anh như vậy nữa. Bây giờ mình vào kia ăn tối nhé! Em sẽ lấy đồ rồi thay cho Anh".

Tiêu Chiến vẫn im lặng không giám nói nửa câu, cả cơ thể nhỏ bé ấy được Cậu bế lên, Tiêu Chiến rũ rượi ngả vào ngực Cậu, cả người run rẩy được Cậu ôm chặt, Nhất Bác còn yêu chiều vuốt vuốt nhẹ tấm lưng hao gầy kia, Cậu đặt Tiêu Chiến ngồi lên giường, Nhất Bác có mở tủ để lấy quần áo của Anh ra nhưng không thấy một bộ mùa đông nào, chỉ toàn là đồ mùa hè và mấy bộ đồ của giảng viên,  Nhất Bác nhớ là mình đã mua rất nhiều đồ cho Anh rồi mà bây giờ tìm lại sao lại không thấy, khó hiểu quay lại nhìn người ấy.

" Tiêu Chiến! Chẳng phải tháng trước em vừa mua cho Anh mấy bộ đồ của mùa đông rồi sao! Sao bây giờ em tìm lại không thấy? Anh để chúng ở đâu vậy?". Vương Nhất Bác vừa lục lọi vừa hỏi.

" Tôi cần mấy thứ mà Cậu mua đấy à? Sao tôi phải mặc mấy cái đồ lôi thôi nhếch nhác như thế! Bây giời Cậu tìm cũng chẳng thấy đâu".

* Rầm*

Cậu điên tiết đóng mạnh cửa tủ lại, không giám đến gần để đánh Anh, chỉ biết cố gắng kìm hãm cơn tức giận, hướng giọng đến Tiêu Chiến, nói lớn.
" Anh vứt chúng rồi?".

" Thì sao? Là tôi vứt đấy! Mấy cái thứ đấy Cậu nghĩ chúng vẫn còn à? Mua về tôi cũng chẳng cần, để ở đấy chỉ tổn vướng mắt".

Vương Nhất Bác điên lắm, mấy bộ đồ hiệu đắt tiền mà Cậu chi ra để tặng cho Anh mà Tiêu Chiến lại khinh thường vứt chúng đi, như thế này thì khác nào đổ sông đổ biển, Nhất Bác mua về thì cũng bằng không. Tiêu Chiến sợ nhìn thấy ánh mắt của người ấy, Anh cứ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên. Cậu chẳng thể chống mắt lên nhìn người ấy đang run cầm cập trên giường, đành bỏ về phòng mình lấy một bộ ra để cho Anh thay vào. Vừa đi Nhất Bác vừa thậm mắng trong lòng.

/" Mẹ kiếp! Vứt mấy bộ đồ ấy đi sao? Anh ăn gan giời rồi đấy. Để xem thời gian về sau Anh có sống nổi ở đây nữa không"/.

Lấy một bộ đồ ngủ khá rộng cho Anh, nó liền từ trên xuống dưới chông rất dễ thương, Vương Nhất Bác không thích nó lắm, cũng là món quà sinh nhật mà Hạo Hiên tặng Cậu năm ngoái nên Vương Nhất Bác mới giữ đến hôm nay, vẫn còn mới tinh chưa mặc lần nào, y nói nếu Nhất Bác không thích thì có thể tặng nó cho người mà Cậu thích, bây giờ Cậu lại tặng nó cho Anh, điều này chứng tỏ Vương Nhất Bác còn coi trọng Anh hơn tất cả. Sẵn sàng tặng Anh bộ đồ mà mình cất giữ lâu nhất.

" Tôi không mặc! Cậu đưa cho tôi cái thứ này làm gì? Chông nó có khắc gì con gấu đâu".

" Em có mỗi bộ này là ấm nhất nên mới cho Anh, em chưa mặc lần nào đâu, nó vẫn còn mới đấy, Anh ngồi dậy đi để em thay vào cho Anh".

Vương Nhất Bác định kéo Tiểu Chiến dậy để mình mặc vào cho Anh nhưng bị người đối diện chừng mắt quát lớn.
" Bỏ cái tay của Cậu ra, người của tôi khiến Cậu động vào à".

Cậu bị Anh quát nên giật mình lùi lại, dù Tiêu Chiến có đuổi Nhất Bác ra ngoài nhưng con sư tử lì lợm ấy vẫn một mực bên trong, Cậu chỉ quay lưng lại để Anh phía sau thay đồ, cái bóng dáng cao gầy ấy phản chiếu qua gương làm Vương Nhất Bác càng xót, lăm năm trước Cậu cũng từng thấy Anh thế này nhưng Tiêu Chiến lại có da có thịt hơn, bây giờ nhìn Anh chẳng khác dì da bọc xương. Tấm lưng trắng nõn hiện lên yên nghị tại đó làm Cậu mặt nghệt ra. Bất giác nuốt nước bọt cái *Ực*

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ