CHAP 121. GIẰN VẶT

23 0 0
                                    

🐢 Vì suy nghĩ nhiều đến Anh mà Cậu lái xe cũng chẳng tập trung, suýt nữa thì gây tai nạn. Cậu đưa đôi mắt đượm buồn nhìn về phía trước, mỗi lúc lại thở dài một hơi, tay bóp bóp hai bên thái dương để cố gắng quên đi những lời mà vừa nãy Tiêu Chiến nói ra.

Mọi thứ xảy ra thật quá đột ngột khiến Vương Nhất Bác chưa thể hình dung được Anh đã thay đổi từ bao giờ, chỉ nhớ là từ đêm hôm qua Tiêu Chiến có chút tức giận và sợ hãi khi nhìn thấy Cậu, tay Anh luôn đặt trước bụng, có vẻ như Tiêu Chiến đã biết được đứa bé ấy đã không còn....
Vương Nhất Bác biết Anh đã mơ đến ác mộng nhưng Cậu lại không dám hỏi, vì sợ nhìn thấy Tiêu Chiến khóc nên bản thân mới đến gần hỏi han, lúc đó bao nhiêu sự hần thù và uất ức đều dồn hết vào những câu nói vô tục ấy, Anh nói không cần đến sự quan tâm của Cậu, càng không muốn nhìn thấy Nhất Bác, liên tục đuổi Cậu ra ngoài mà mặc kệ người ấy vẫn lo lắng cho mình. Tiêu Chiến của ngày hôm qua cũng chẳng còn, Anh đã nói ngón tay của Cậu bị thương nên Vương Nhất Bác không cần làm gì mọi thứ cứ để Anh lo, nhưng hôm nay Tiêu Chiến lại phũ phàng, nhàn nhạt nhìn Cậu đi xuống dưới nhà làm ăn đồ ăn cho mình, biết vết thương ấy bị cắt sâu vào đến tận xương nhưng Anh vẫn một mực mặc kệ cho Cậu động vào nước lạnh đến nỗi nó tím bầm lên, Tiêu Chiến biết điều ấy chứ! Biết buổi sáng Cậu phải chịu lạnh để làm đồ ăn cho mình nhưng một câu quan tâm hỏi thăm đến Anh cũng không thèm nói ra.

Có phải Tiêu Chiến đã quá phũ phàng với những hành động ấy không?
Vương Nhất Bác nhìn vào ngón tay của mình đã dần tím bầm lên chẳng còn cảm giác, bị dao cắt vào đến tận xương như thế này khó có thể lành lại, hôm qua vừa mới được Tiêu Chiến băng có cẩn thận mà sáng nay Cậu lại vụng về động vào nước lạnh khiến miệng vết thương ngày càng mở rộng và rỉ máu nhiều hơn. Chẳng thể nhìn nó mãi như thế này được, Nhất Bác vội vàng xé rách mảnh vải bên cạnh buộc chặt vào để tạm thời, qua hết ngày hôm nay Cậu sẽ trở về nhà để băng bó cẩn thận hơn.

Bây giờ Vương Nhất Bác chẳng có tâm trạng gì thi khảo sát hay làm bài kiểm tra, Cậu sợ cái cảm giác như lúc này, lăm năm trước Tiêu Chiến bỏ đi sang Pháp, bản thân Nhất Bác cũng vội vàng rồi lái xe như điên để ra tìm Tiêu Chiến. Lúc đó Cậu rất sợ mất Anh, Nhất Bác không hiểu tại sao Cậu chẳng thể quên được bóng dáng của kẻ tiện nhân ấy, lần đầu Nhất Bác mới biết bản thân khóc khi không thể giữ được người mình yêu ở lại và bây giờ cũng như vậy.

Cậu đã làm mất một Tiêu Chiến ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên, bây giờ bản thân Anh đã thay đổi, Anh không ân hận với những gì mà thời gian qua mình gây ra với Cậu, coi Nhất Bác là người lạ, năm lần bảy lượt bỏ trốn khỏi đây nhưng lại bị Cậu tìm thấy, lúc đấy Anh chỉ muốn mình có được tự do như bao người khác, không còn chịu sự quản thúc từ một kẻ giam cầm ấy nhưng Tiêu Chiến đâu biết được Anh mới chính là người làm Nhất Bác thay đổi từ một kẻ kiêu ngạo đến với một người si tình và tin đến thứ tình yêu mù quáng. Là động lực để cho Cậu sống tiếp khi căn bệnh quái ác ấy vẫn còn ẩn sâu trong người.

Nói Cậu phiền, nói Cậu còn trẻ con nhưng chính chàng trai đó mới là người suốt lăm năm chịu tổn thương đau đớn, cố vươn lên trong suốt thời gian dài chờ người ấy quay lại. Anh nói cả đời hận Cậu nhưng Vương Nhất Bác đã làm gì sai, Cậu đã nhiều lần muốn buông bỏ Anh nhưng lại không đủ can đảm, đã yêu đậm sâu một người rồi thì sao mà quên được chứ.
Tâm của Cậu đã chết ở tuổi mười sáu, lần thứ hai lại chết ở tuổi hai mươi mốt, một Vương Nhất Bác cao lãnh ấy chẳng sợ thứ gì cả, đầu đội trời chân đạp đất những điều Cậu sợ hơn tất cả đó là tình cảm của hai người chỉ dừng lại ở kiếp này....

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ