CHAP 107. BỎ TRỐN

26 0 0
                                    

🐢 Cả buổi chiều Anh chỉ ru rú trên phòng mà không thèm ra ngoài, Tiêu Chiến đang cố gắng tìm nơi để mình có thể trốn thoát nhanh nhất, ngoài cửa là hai tên vệ sĩ canh chừng nghiêm ngặt nên Anh không thể đường đường chính chính mà bước ra, camera xung quanh liên tục hoạt động 24/24, cứ như thế này thì tiến độ sẽ chậm đi một bước.

Nhất Bác đã cho người bên cạnh cả ngày đi theo Anh, không cho Tiêu Chiến một không gian riêng, đến cả kế hoạch bỏ trốn thì Anh cũng phải lọ mọ trong phòng, Tiêu Chiến bên này tìm đủ mọi cách để thoát thân, Anh không hề muốn bên cạnh Cậu một giây phút nào, liền đánh liều một phen để bỏ trốn. Tiêu Chiến bắt buộc phải rời khỏi nơi này trước khi Nhất Bác về đến, mọi thứ Anh đã chuẩn bị rất đầy đủ, chỉ cần chọn thời điểm thích hợp là hành động ngay.

Tiêu Chiến nói dối hai tên vệ sĩ rằng mình để quên ít đồ bên phòng Cậu nên bây giờ mới kịp nhớ ra, hai người cũng không nghi ngờ hay bận tâm lắm nên cũng cho Anh sang, Nhất Bác đã dặn ngoại trừ không cho Tiêu Chiến ra khỏi Vương Gia thì trong này Anh mà thích gì cứ để Tiêu Chiến làm, kể cả sang phòng Cậu thì Nhất Bác cũng đồng ý. Nhưng Vương Nhất Bác biết Anh không có hứng thú gì với trong phòng của mình nên cũng yên tâm, căn phòng ấy chỉ toàn là Lego và các Cup hạng tay đua, không có gì nổi bật lắm mà sao hôm nay Tiêu Chiến lại cuống cuồng muốn vào trong.

Anh chủ yếu là tắt hết các thiết bị Camera tại căn nhà này, cả trong lẫn ngoài đều không bỏ sót cái nào, Vương Nhất Bác đã chủ quan để chiếc laptop vẫn bật từ sáng đến giờ trên bàn học, nên nó là lợi thế để Anh làm điều này, nếu như tắt hết camera rồi thì vệ sĩ đối với Anh cũng không nhằm nhò gì. Có lẽ Tiêu Chiến là người đầu tiên liều lĩnh nhất khi giám tạo phản làm điều này, Vương Nhất Bác phải bật hết các Camera để theo dõi nhất cử nhất động của Anh mà Tiêu Chiến lại không nghĩ đến hậu quả sau khi làm điều đó thì sẽ như thế nào. Như này nếu Anh bỏ đi thì Cậu sẽ khó khăn khi tìm bằng chứng.

Vành môi Tiêu Chiến bất giác cong lên, Anh nhìn chằm vào cái màn hình laptop đen xì kia, vừa nãy nó còn hiện lên hết hình ảnh trong nhà mà bây giờ lại tối thui, Tiêu Chiến vui vẻ bước về phòng mình, coi như kế hoạch đã đi được một nửa chặng đường.

Trời đã dần tối, sương bắt đầu rơi tí tách trên hiên nhà, tiết trời ngày càng trở lạnh, Tiêu Chiến bây giờ đã chuẩn bị đồ xong xuôi, Anh mặc thật nhiều áo ấm, biết nhà riêng cách chỗ này khá xa, tận 3km thì đi bộ là khoảng thời gian khá lâu, vệ sĩ canh chừng bên ngoài nên không để ý, Quản Gia đang làm đồ ăn dưới bếp cho Cậu nên bay giờ chính là cơ hội tốt để tẩu thoát khỏi đây.

Anh bỏ mấy bộ quần áo mà mình cần vào chiếc ba lô nhỏ, xốc chúng lên một bên vai, Anh nhanh nhẹn trèo xuống từ chỗ lan can, trước khi làm Tiêu Chiến phải đắn đo mãi rồi mới liều mạng trèo xuống, lan can từ tầng một và tầng hai khá gần nên chân Anh có thể với tới. Bóng tối làm Anh hít thở không thông, vệ sĩ của Cậu đi qua đi lại làm Anh phải xuống thật kỹ lưỡng để không gây ra tiếng động.
Chẳng mấy chốc đã thành công đáp được xuống đất. Anh tức tốc chạy luồn ra sau, đến cái lỗ hổng của sáng nay, nhanh chóng chui qua rồi tức tốc chạy thật xa nơi này, mọi thứ đều lạ lẫm, ở đây không có quá nhiều nhà, đã đi được một đoạn xa, quay lại không thấy căn biệt thự đâu, Tiêu Chiến nhoẻn miệng cười, mò đường đi về phía trước.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ