CHAP 84. ANH KHÔNG NHẬN RA EM SAO?

49 0 0
                                    

🐢 Câu nói của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác không tin vào tai mình, Tiêu Chiến đang đùa Cậu sao? Anh với dáng vẻ sợ sệt nhìn Cậu, cả người run rẩy không thôi, lùi sát vào mép tường, hai tay liên tục ôm lấy đầu khóc lóc bảo Cậu không được lại gần. Anh giờ tâm trạng bất ổn, nhìn người đối diện như con quái vật lăm năm trước từng đánh mình, từng sỉ nhục mình mà bây giờ lại đứng ở đây, Tiêu Chiến la hét trong cơn sợ hãi, miệng luôn bảo Cậu tránh ra, không được động vào Anh, luôn hỏi người đó là ai, không được đến gần.

" Đừng mà....Đừng lại đây...Cậu đánh tôi...hức...Đừng đánh tôi....Tôi sợ....Tôi sợ...Cậu đi ra ngoài đi...ĐI RA NGOÀI ĐI".

" Tiêu Chiến! Anh sao thế! Em đây... Nhất Bác đây, sao Anh không nhận ra em?".

Cậu đi đến gần giường, định đưa tay ra kéo Anh lại thì bị hất văng ra, Tiêu Chiến khóc càng to hơn chạy đi ra ngoài, vừa mới tỉnh nên tâm lý hoảng loạn tột độ, vấp phải ống truyền nước đến ngã nhào ra đất, Tiêu Chiến đâu quan tâm đến đôi chân sưng vù đến đông máu kia, Anh cố gồng mình đứng dậy chạy ra phía ngoài. Vương Nhất Bác hốt hoảng kéo Anh lại, người Cậu yêu định đi đâu chứ? Vương Nhất Bác ôm Anh vào lòng thật chặt mặc kệ cho người ấy có dãy dụa hay chửi mình thậm tệ. Gì chặt Tiêu Chiến vào lòng đến nỗi không cho Anh thở.

" Tiêu Chiến! Anh định đi đâu chứ? Anh đừng như vậy....Đừng kích động quá....Em ở đây rồi...Em không phải kẻ xấu, em không làm gì Anh đâu, Anh đừng sợ."

" Hức....Buông ra...Đừng động vào tôi, Cậu đánh tôi....Đừng đánh tôi mà, tôi không phải tiện nhân, không phải...hic".

Vậy là Tiêu Chiến mất trí nhớ thật rồi sao? Vương Nhất Bác vừa ôm Anh đến nỗi nước mắt lăn dài trên đôi má, Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng bản thân đâu biết mọi chuyện lại đi quá xa thế này, cứ nghĩ khi tỉnh lại Tiêu Chiến chỉ sẽ im lặng nghe Cậu giải thích nhưng không! Mọi chuyện đi lệch theo quỹ đạo ấy, Tiêu Chiến không những không nhận ra người mà ngày đêm chăm sóc Anh mà bản thân càng coi Cậu như người lạ, phần đầu tổn thương quá nghiêm trọng nên ký ức vĩnh viễn không còn, bây giờ chỉ có giọng nói quát mắng Anh vào lăm năm trước khi Tiêu Chiến hai mươi tuổi, Anh không thể quên được cái gương mặt bặm trợn ấy khi quát Anh thật sự đáng sợ thế nào, Anh không phải là tiện nhân, Tiêu Chiến ghét cái tên ấy, Ghét Cậu, Anh ghét Nhất Bác của lăm năm trước.

" Bỏ tôi ra, đừng đưa tôi đi đâu mà! Tôi không muốn nhìn thấy Cậu....Tôi muốn về nhà...hic, Buông tôi ra".

" Em không phải kẻ xấu, Anh đừng khóc, Anh nghe em giải thích đã..., em là Nhất Bác đây, chẳng phải em là cún con của Anh sao? Sức khoẻ Anh chưa hồi phục, mình ngồi xuống ghế được không?".

Vương Nhất Bác cố gắng không phát ra tiếng khóc, một tay giữ chặt Tiêu Chiến, tay còn lại cố lau đi những giọt nước mắt cay đắng còn đang lăn dài, nghe thấy người mình yêu khóc Cậu thương lắm, nhưng đau đớn tột cùng hơn là Tiêu Chiến quên đi mình, Vương Nhất Bác cố nén chúng lại dồn hết tất cả vào trong lòng, Tiêu Chiến đứng im lặng trong vòng tay ấy, Anh cảm thấy cổ mình có thứ gì đó nóng nóng chảy xuống. Bản thân dùng hết sức còn lại đẩy mạnh Nhất Bác ra mặc kệ cho người ấy vẫn khư khư muốn mình ở lại, Tiêu Chiến điên loạn nắm lấy tay nắm cửa chạy ra ngoài.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ