CHAP 168. SỢ MẤT EM

31 0 0
                                    

🐢 Tiêu Chiến ngồi cạnh giường Cậu mà lòng đau lắm, Anh nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt kia, cố truyền hơi ấm sang nhưng không được, Nhất Bác vẫn còn hôn mê, hôn mê mãi mà chẳng có dấu hiệu tỉnh lại, khắp cơ thể chẳng chịt vết thương lớn nhỏ khi truyền nước và vết mổ vừa nãy, chỗ nào cũng tím bầm và sứt sát, Nhất Bác đã được y tá thay cho bộ quần áo ngủ rộng rãi kẻ sọc của bệnh viện. Anh biết Cậu đang đau lắm chứ, nếu bản thân có thể thay Nhất Bác chịu trận đả kích lớn như thế này thì Tiêu Chiến cũng chấp nhận.

Anh bây giờ càng trở lên yếu đuối, nhìn gương mặt non xanh của Cậu cắt không còn giọt máu, đôi môi khô nứt nẻ với cơ thể gầy nhom, Tiêu Chiến chỉ biết bên cạnh nhìn người ấy mà nước mắt lăn dài trên má.

Cổ họng mỗi lúc nghẹn lại khi nghĩ đến cảnh tượng vào sáng hôm qua Nhất Bác phải chịu đựng, từng tiếng ho khan ấy như muốn nói rằng Cậu chẳng thể sống tiếp, Nhất Bác chỉ muốn chết một cách thong thả chứ không phải chịu đớn đau về thể xác mà căn bệnh ấy mang đến.

" Nhất Bác! Anh xin em... đừng ngủ nữa được không? Mau mở mắt ra nhìn Anh đi.... Là nỗi của Anh, tất cả là nỗi của Anh! Nhất Bác, em có nghe Anh nói gì không? Em đừng mất trí nhớ, đừng có quên Anh mà... hic... em đừng ngủ nữa, mau mở mắt ra nhìn Anh đi".

Tiêu Chiến nói khá nhỏ, từng tiếng nấc cứ thế vang lên, bên ngoài Trác Thành không dám bước vào, y nhìn những thứ trên người Cậu cũng đủ biết Nhất Bác vừa trải qua ca phẫu thuật, y là muốn cho Anh không gian riêng, Trác Thành chỉ vội gửi lại chỗ hoa quả mà mình vừa mang đến cho bác sĩ gần đó. Nếu Nhất Bác mất trí nhớ thật thì cuộc sống sau này của Anh sẽ như thế nào?

Y biết Tiêu Chiến sẽ chẳng thể sống nổi khi cuộc sống thiếu đi Cậu. Nếu tình duyên của hai người cứ lận đận như vậy thì sao mà đến được với nhau, Trác Thành thương xót nhìn cậu bạn mình một lúc rồi mới rời khỏi.

Ông trời chính là đang trêu đùa tình yêu của hai người, khiến nó đến thật dễ dàng và đi cũng thật dễ, Tiêu Chiến đã từng cắn răng, chịu đau khổ nhìn người mình yêu ra nông nỗi vậy. Anh sao có thể yên lòng được chứ, hôn mê! Cậu cứ hôn mê mãi, vẫn ngủ yên giấc mà không biết người bên cạnh liên tục muốn Cậu tỉnh dậy và nhìn thấy mình, thật sự chỉ muốn nghe giọng nói của Nhất Bác.
Tiêu Chiến đã học nấu món chè hạt sen để ngày ngày tẩm bổ cho người ấy, để Cậu thưởng thức nhưng cũng bằng không, Anh đã làm rất nhiều món để Nhất Bác ăn rồi lấy sức, vì không muốn thấy ngày qua ngày cơ thể ấy tiều tụy nên Tiêu Chiến mới cất công làm như vậy nhưng ông trời coi tình yêu của Anh như trò đùa, vĩnh viễn đã cướp mất đi Cậu từ tay Anh.

Từ nay trở đi Tiêu Chiến sẽ sống ở đâu cùng Nhất Bác, cùng chờ Cậu tỉnh dậy, Anh sẽ ở bên Cậu, sẽ là động lực tích cực để Nhất Bác nhớ ra mình, Tiêu Chiến bị ám ảnh khi tưởng tượng đến lúc Cậu không nhớ ra Anh, tránh bé Anh, ghét bỏ Anh.... Trong lòng chàng trai ấy giờ đây như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, cún con vẫn đang nằm trên giường bệnh, một giấc ngủ ngon lành mà chẳng thể đánh thức.

Mọi chuyện giờ đã kết thúc thật rồi, điều mong đợi ấy cũng chẳng còn là gì nữa, nó đã đi vào dĩ vãng thì có làm mọi cách cũng không đem được Cậu trở về, đây cũng chính là thời gian mà để Nhất Bác buông lỏng bản thân, chứ không gồng mình như trước kia mà chịu đau đớn nữa, Nhất Bác thường xuyên mất ăn mất ngủ vì phải lo cho từng cơn đau mỗi đêm, bây giờ Cậu cũng chả còn gì để lo lắng, buông xuôi mọi thứ để chìm vào giấc ngủ sâu mãi mãi. Nhất Bác cũng bớt đau, chẳng còn sự dày vò lẫn tâm hồn và thể xác nữa.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ