CHAP 143. EM ĐAU LẮM

29 1 0
                                    

🐢 * Vù vù vù*

Gió vẫn thổi phảng phất bên ngoài cửa sổ, cảm giác hơi se lạnh, bây giờ cũng là xế chiều, hoàng hôn hôm nay thật đẹp làm sao, những chú chim chao đảo cánh trên bầu trời xa xa, tiếng ồn ào và xe cộ tấp nập của thành phố, nơi này cũng dần sáng đèn và trở nên thơ mộng, thỉnh thoảng lại thấy những cặp đôi yêu nhau đang thư giãn bên bờ biển.

Vương Nhất Bác không đi được, Cậu phải ngồi trên xe lăn và nhờ Hạo Hiên đưa mình ra gần cửa sổ để ngắm cảnh cho khuây khỏa, hơn một tuần mà bệnh cũng chẳng tiến triển là bao, Vương Nhất Bác không ăn được gì, Cậu chỉ uống mấy ly sữa để cầm hơi, lúc nào cũng chờ tin tức của người ấy quay lại, Hạo Hiên và Trác Thành thay phiên nhau đến chăm sóc cái xác không hồn này, tuy Cậu bảo không cần nhưng họ vẫn nhất quyết ở lại, biết rằng người Nhất Bác cần là Tiêu Chiến, cả hai cũng chẳng thay thế được cho Anh, vì sợ khi không có ai ở đây mà Nhất Bác lại ôm cả cái xác trụi lơ đi tìm Tiêu Chiến thì bao nhiêu công sức chăm sóc của hai người đều đổ sông đổ biển.

Phải nói Vương nhất bác cũng rất mạnh mẽ rồi, chịu bao nhiêu áp lực bên ngoài, tự mình lo cho trận đấu motor và chục đề cương kiểm tra, áp lực hơn là suy nghĩ về Anh, nếu là người khác rơi vào hoàn cảnh này thì họ thà chết quách đi chứ không phải tự thân ở lại đây mà chịu khổ nữa nhưng Nhất Bác lại khác, Cậu vẫn sống được ngày nào thì hay ngày ấy, vẫn một lòng chờ Tiêu Chiến quay trở lại, nhất quyết không yêu thêm một ai ngoài Anh. Như vậy có phải là si tình đến mù quáng không?

Cơ thể càng ngày càng gầy, nhìn Vương Nhất Bác như da bọc xương, đôi má hốc hác, đôi môi lúc nào cũng khô khốc và nứt nẻ, lúc nào cũng sống trong tình trạng khó thở, mái tóc đã thưa dần rồi, nó dần dần rụng xuống mỗi lúc khi Cậu chải, chẳng lẽ trong cơ thể ấy lại mang hai căn bệnh cùng một lúc sao?
Thuốc mà bác sĩ Lâm để lại nhưng Nhất Bác không uống, phải có người bên cạnh cặn kẽ để ý thì con sư tử ấy mới miễn cưỡng làm theo. Đôi mắt Cậu lúc nào cũng đỏ, có lẽ chàng trai ấy đã khóc rất nhiều rồi, chịu tổn thương và chà đạp lên tình cảm ấy thì sao mà gồng mình vươn lên được.
Vậy Nhất kiến chung tình là gì? Chân tình thực cảm là gì?

Cậu lục lại từng dòng tin nhắn mà mình đã gửi cho Anh, hàng trăm câu nói quan tâm, và cuộc gọi nhỡ, thì ra Tiêu Chiến biết nhưng cũng không gọi lại.

Mặt trời đã dần di chuyển xuống đỉnh núi, tiếng tàu hỏa kêu xình xịch chuẩn bị dừng lại công việc sau ngày dài vất vả, tiếng rao của những người bán hàng rong ngày một bé dần.
Vương Nhất Bác nhìn bịch khoai lang nướng mà Hạo Hiên đã cất công mua về cho mình mà Cậu không thèm động vào dù một cái, Nhất Bác là muốn để dành phần Anh, muốn sẻ chia cùng người ấy, biết Tiêu Chiến thích ăn món này nên Cậu cứ để đó, không giám động vào cũng không giám ăn.

Cái cổ họng đau buốt làm Nhất Bác không thể nói được, lúc cần gì chỉ biết thông qua hành động để đối phương hiểu, những lúc rơi vào đường cùng như vậy chỉ muốn có người kề bên để chia sẻ nỗi buồn, muốn có người thấu hiểu mình hơn, lắng nghe những lời tâm sự, dãy bày tự tận đáy lòng.
Vương Nhất Bác chính là vậy, vì không muốn ai phải lo lắng nên Cậu chỉ biết tự thân chịu sự hành hạ của căn bệnh quái ác, bên ngoài cố tỏ ra là mình ổn, trước mặt người khác luôn nở nụ cười để họ không phải lo nhưng bên trong là cả tâm can đang dần rỉ máu mỗi ngày một nhiều, Cậu biết suy nghĩ đến Anh nhưng Tiêu Chiến lái chẳng hiểu cho Cậu.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ