CHAP 66. LỜI HỨA TỪ 5 NĂM TRƯỚC

56 0 0
                                    

🐢 Vì đi ăn trực nhà người khác nên Vương Nhất Bác phải cất công đi rửa đống bát của Anh và Cậu ăn, đây không phải bát ở Vương Gia ra nên Cậu cố gắng rửa thật cẩn thận để không làm vỡ một cái nào, tay rửa mà đôi mắt cứ hướng ra phía sau nhìn Anh đang gọt hoa quả, từ nãy đến giờ Tiêu Chiến vẫn thản nhiên không nói một câu nào, người nói nhiều nhất vẫn là Cậu, Vương Nhất Bác hỏi hỏi lát nữa mình sẽ ngủ trưa ở đâu? Cậu có được ngủ cùng Anh không? Tối nay Anh có rảnh không để Cậu đưa đi chơi...

Cậu cứ hỏi nhưng người ấy đâu có trả lời, vẻ mặt Tiêu Chiến không tức giận cũng không vui, vẫn lạnh lùng như thường ngày, Anh bỏ con dao xuống dưới bàn, gọi Nhất Bác ra để đánh chén đĩa hoa quả tráng miệng.

" Lại đây đi Nhất Bác...Ăn hoa quả rồi nghỉ trưa nữa, chiều nay Cậu còn đến trường phải không?".

" Vậy lát nữa em sẽ ngủ ở đâu? Em có được ngủ cùng Anh không?".

Vương Nhất bác bước đến, trong miệng vừa nhồm nhoàm ăn miếng xoài vừa hỏi Anh, Tiêu Chiến biết rõ là Cậu có ý đồ gì  nhưng cơ thể Nhất Bác đang bị thương thế kia, ngủ cùng Anh nhỡ đâu Tiêu Chiến ngủ quên lại va vào Cậu thì lại có lỗi lắm, Tiêu Chiến lắc đầu không chấp nhận câu hỏi của Cậu.

" Không được! Cậu đang bị thương không ngủ cùng tôi được đâu, nhà có mỗi một phòng, Cậu ngủ trên giường của tôi đi, tôi xuống dưới này cũng được".

Ngoài mặt tỏ rõ sự lạnh lùng nhưng bên trong lại là một tấm lòng ấm áp vô hạn, Anh vẫn luôn quan tâm đến Cậu, vì cứu Anh nên Nhất  ác mới bị mấy tên đó đánh đập đến thân tàn ma dại, Anh không thể để Cậu ngủ ở dưới sofa được vì nhà chỉ có mỗi một phòng nên Tiêu Chiến chấp nhận bản thân ngủ ở dưới phòng khách để Cậu lên trên phòng mình. Dạo này thấy sắc mặt Cậu cũng không tốt, có vẻ Nhất Bác đang mệt mỏi, Anh muốn Cậu có một giấc ngủ trưa thật ngon để phục vụ cho tiết học chiều sắp tới.

" Cậu nghe tôi nói rồi chứ, không được ngủ cùng nhau đâu, chúng ta là con trai đấy, Cậu cứ lên phòng tôi ngủ đi, tôi còn có nhiều việc cần giải quyết không ngủ được đâu".

" Vậy thì em chờ Anh, lúc nào Anh làm xong việc thì em mới đi ngủ...Em làm giúp Anh được mà".

Từ nãy đến giờ nói mãi mà Cậu vẫn chẳng thấm vào đầu, phải nhất quyết phải ngủ cùng Anh thì Nhất Bác mới chịu, Tiêu Chiến Nói nhiều cũng bằng không, Anh mặc kệ cho Nhất Bác tự quyết định ý kiến riêng của Cậu, ăn xong đĩa hoa quả Anh lại vác đống tài liệu ra cái bàn ngang giữa phòng khách để hoàn thành rồi chiều nay còn nộp sớm.

Vương Nhất Bác đứng bên cạnh muốn giúp Anh lắm nhưng chúng đâu phải chuyên ngành của  Cậu, Tiêu Chiến theo ngành nghệ thuật còn Vương Nhất Bác theo ngành thể thao, nên công việc của hai người hoàn toàn khác xa nhau, Nhất Bác đứng bên cạnh quan sát kỹ thì Anh chỉ vẽ và vẽ, Cậu thấy cũng khá đơn giản,  kéo cái ghế ngồi sang bên cạnh bảo Tiêu Chiến đưa cái bút và thước kẻ sang cho mình.

" Chiến Ca....để em vẽ cho... cái này em biết làm đấy... đưa cho em... đưa cái bút cho em đi".

" Cậu đi lên phòng ngủ đi, sắp đến chiều rồi đấy, cái này tôi tự vẽ được, Cậu đừng động vào lại hỏng hết bây giờ".

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ