CHAP 94. QUAN TÂM ANH (2)

20 0 0
                                    

🐢 Tiêu Chiến nhanh chóng lau sạch đi nước canh còn lênh láng trên bàn, Vương Nhất Bác đúng là việc gì cũng không biết làm, Cậu cảm thấy bản thân thật vô dụng, chỉ biết đứng bên cạnh nhìn Anh. Tiêu Chiến cảm thấy mệt mỏi khi phải ở cùng với một người suốt ngày chỉ biết làm hỏng hết thứ này đến thứ khác. Quay lại với vẻ mặt vô cảm nhìn Cậu, Vương Nhất Bác luống cuống.

" Em....Em xin lỗi".

" Từ lần sau làm việc gì thì tập trung vào, đừng có đút đồ ăn cho tôi mãi mà làm cho đổ mấy thứ khác, Cậu lớn rồi chứ đâu có phải trẻ con gì đâu. Vụng về cũng có mức độ mức độ của nó thôi".

" Em....Em biết rồi".

" Cậu ăn đi, từ nãy cứ lo cho tôi mãi mà chưa ăn cái gì? Đừng để bản thân phải chết đói ở đây".

Nói là ghét Cậu nhưng Tiêu Chiến vẫn thương Nhất Bác lắm, chỉ vì Anh mà mấy hôm trước đồ ăn Cậu nấu ra đều bị Tiêu Chiến hất đi, dạo này sắc mặt Nhất Bác xanh xao, tiều tụy đến thiếu sức sống, biết con sư tử lì lợm ấy không chịu ăn, hôm nay Tiêu Chiến phải ngồi cạnh để Cậu nhìn thấy Anh có ăn hết đồ thì Vương Nhất Bác mới vui vẻ ăn phần của mình.

Tiêu Chiến đi ra phòng khách nằm dài trên ghế! Anh vô tư đọc sách rồi nghịch nghịch mấy mô hình Lego của Cậu. Vương Nhất Bác ăn lại ít đồ còn thừa trên bàn, Cậu là người rất biết coi trọng đồ ăn nên không bao giờ để lại. Quản Gia định nấu cho Cậu món khác nhưng Nhất Bác bảo không cần, mấy đồ này vẫn ăn được nên không cần phải làm cho mất công ra.

Cậu vừa ăn vừa nhìn Anh bên ngoài, có vẻ Tiêu Chiến đã buồn ngủ rồi, thỉnh thoảng Anh lại ngáp ngắn ngáp dài, đôi mắt lim dim nặng trĩu chẳng nhấc nổi lên. Tiêu Chiến nghe lời Cậu nên sau bữa cơm Anh lên phòng lấy thuốc rồi uống đủ liều, viên thuốc thấy cũng đắng, Tiêu Chiến nhăn mặt uống hết, đối Anh chúng như một cực hình, Tiêu Chiến ngồi trên ghế ho khan, cố gắng lấy lại hơi thở.

Anh muốn ra ngoài chơi lắm, nhưng đây là nơi nào Tiêu Chiến cũng không biết, Anh sợ mình bị lạc nên không giám bén mảng tới. Có lẻ ở trong căn biệt thự xa hoa này Tiêu Chiến biết mỗi Cậu, Anh không tiếp xúc với ai kể cả người làm hay bác Quản Gia. Đôi mắt ấy đượm buồn ngồi thành cục bông tròn trên ghế lắp đi lắp lại những miếng Lego nhỏ ti ti ấy để giết thời gian.

Buổi trưa nên Cậu không mấy là đói, chỉ ăn một ít rồi nhanh chóng dọn bát đĩa của cả hai mang đi rửa, cái tính tò mò sao cản được một người trẻ con như Cậu, tay vẫn rửa nhưng mắt lại nhìn ra ngoài xem Tiêu Chiến đang làm gì. Vương Nhất Bác bất giác nhoẻn miệng cười, hôm nay Tiêu Chiến đã ngoan hơn rồi, Anh tự đi lấy thuốc để uống, Anh không hẳn là mắng chửi khi thấy Cậu làm đổ canh ra bàn, không muốn Nhất Bác động tay vào nên Tiêu Chiến lấy giấy lau sạch chỗ đấy đi, yên lặng ngồi im để Cậu đút đồ ăn. Có lẽ trí nhớ Anh dần dần đã hồi phục rồi.

Cậu trong này phải gọt hoa quả xong rồi mới mang ra, bê đĩa hoa quả đến gần, ngồi xuống cạnh Anh nhìn tác phẩm Lego mà Tiêu Chiến xếp ra, Vương Nhất Bác nhìn vào thì bật cười thành tiếng, Anh xếp ra hàng loạt những ngôi nhà nhỏ li ti của thành phố, trông chúng thật dễ thương, Vương Nhất Bác lấy cái còn đang trong tay Tiêu Chiến lắp dở dang, Cậu âu yếm nắm lấy tay Anh, dậy Tiêu Chiến lắp từng chút một, Vương Nhất Bác thích moto nên Cậu chỉ dạy Anh lắp riêng thứ mà mình thích.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ