CHAP 81. NÓI CHUYỆN VỚI TRƯƠNG TUỆ NGHI

21 0 0
                                    

🐢 Buổi sáng hôm nay thời tiết thật đẹp, không nắng cũng không mưa, trên trời là những đám mây phảng phất đang trôi nhè nhẹ, những cơn gió hơi se se lạnh thổi qua, trên tán lá là những giọt sương còn đọng lại, đó là những dấu hiệu của thời tiết khi sắp kết thúc mùa thu chuẩn bị sang mùa đông kế tiếp.

Trương Tuệ Nghi chân bước rảo trên đường, sau lăm năm bên Úc thì đây mới là lần đầu tiên trở về Trung Quốc, mọi thứ đều thay đổi một cách đột ngột khiến cô không mấy là quen, cô phải hỏi người đi đường tìm đến bệnh viện của Anh, vì là con gái nên cô rất chu đáo, cô mua rất nhiều hoa quả, nhiều đồ ăn đủ chất dinh dưỡng cho Tiêu Chiến, Tuệ Nghi mua thêm cả bó hoa hồng tươi để lát nữa cắm ở phòng cho Anh.

Cô hài lòng với thành quả trong tay, chân bước đến phía bệnh viện đằng trước. Đến nơi cô hỏi các y tá ở đó rằng bệnh nhân Tiêu Chiến đang ở phòng nào, Anh bây giờ bệnh tình đã tiến triển hơn chưa, nhắc đến Tiêu Chiến ai nấy cũng biết là bệnh nhân chịu vụ tai nạn nặng nhất của tuần trước vẫn đang còn hôn mê, Anh vẫn còn ngủ triền miên từ lúc đó đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu hiệu tỉnh lại.

Tuệ Nghi bước trên hành lang dài, bệnh viện cũng chẳng có ai nên rất yên tĩnh, ở phòng nào cũng đều có người nhà ở bên cạnh chăm sóc bệnh nhân nhưng chỉ riêng một phòng phía cuối là không có ai, Tuệ Nghi càng bước đến gần hơn thì chân bỗng khựng lại, trong lòng bất giác thổ thức, cô nhìn thấy người nằm trên giường bệnh không ai khác chính là Anh, Tiêu Chiến của 5 năm trước tuy chỉ có nhìn một lần nhưng bây giờ Trương Tuệ Nhi vẫn nhớ rõ cái gương mặt thư sinh ấy không nhầm vào đâu được, cô để ý đến đống bài tập sách vở đang để lên cái bàn nhỏ bên cạnh, chắc chắn đấy là của Vương Nhất Bác, một bình hoa nho nhỏ cắm những bông hoa cải vàng đang dần dần héo úa vẫn chưa được thay, thì ra từ trước đến bây giờ Nhất Bác đã chuyển sang đây sống với Anh, để Cậu có thể tiện chăm sóc người mình yêu.

Đúng là đôi mắt Anh vẫn nhắm nghiền, hơi thở có phần yếu ớt, cả chân tay lẫn gương mặt ấy xuất hiện những vết sứt sát, chảy máu bầm tím của vụ va chạm ô tô khá mạnh, cô mở cửa bước vào, xộc đến mũi chính là mùi thuốc sát trùng khó chịu khiến Tuệ Nghi phải nhăn mặt lại, cô để đồ mình mua ra cái bàn nhỏ, đi đến kéo rèm cửa ra cho gió thổi vào phòng để xua đi những cái mùi khó chịu nơi đây, cô lấy cái ghế nhỏ ngồi xuống bên cạnh Anh, vì mình mà Tiêu Chiến là xảy ra nông nỗi đến như vậy, Anh bất tỉnh nằm trên giường được một thời gian khá dài.

Tuệ Nghi kéo cái chăn trên cao hơn cho Anh, chỉnh nhiệt độ trong phòng trở nên ấm hơn, cô để bàn tay Anh vào trong chăn để đỡ bị lạnh, bất giác cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền tới đôi bàn tay ấy, cơ thể Anh không chỗ nào có thể ấm lên được, chân tay lúc nào cũng lạnh ngắt, cô nhìn vào gương mặt đang yên giấc ngủ kia buồn rầu nói lời xin lỗi.

" Anh Chiến...Em xin lỗi... Mọi chuyện là do em... buổi chiều hôm ấy là em sai...Là em thiếu suy nghĩ nên mới như vậy".

Dù có xin lỗi như thế nào thì Tiêu Chiến sao có nghe được, cô cảm thấy áy náy lắm, tự trách bản thân mình tại sao buổi chiều hôm đó lại làm như vậy, chỉ vì yêu Nhất Bác nên để Tiêu Chiến thấy cảnh đấy, nụ hôn đấy Nhất Bác đâu chấp nhận, Cậu còn thẳng thừng đẩy cô ra không thèm thấy đỡ cô, Cậu chỉ biết chạy đến níu kéo Anh lại, Tuệ Nghi biết bản thân mình chẳng là gì trong mắt của Cậu, cô chỉ là em gái họ được Nhất Bác yêu thương chứ không được Cậu chấp nhận tình yêu ấy.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ