CHAP 109. CHĂM SÓC

33 0 0
                                    

🐢 " Ưm~ Lạnh quá..."

Nửa đêm gió thổi vù vù từ cửa sổ vào khiến Tiêu Chiến lạnh thấu xương phải cuộn tròn cái chăn vào trong người, chiếc chăn rộng lớn cho cả hai người cùng đắp chung nhưng Anh vẫn run rẩy không thôi. Vương Nhất Bác nằm bên ngoài quay vào phía Anh, tấm lưng rộng lớn ấy cản đi gió nhưng nó vẫn thổi qua được, vòng tay ấy vẫn ôm chặt bảo bối của mình không buông, cái tay liên tục vỗ vỗ lưng người ấy.

" Có em ở đây, có em ở đây... Không lạnh nữa, Anh ngủ đi".

" Ưm~ Lạnh...Tôi lạnh lắm".

Tiêu Chiến rúc đầu vào sâu trong ngục Cậu để tận hưởng hơi ấm tỏa ra, Anh biết Nhất Bác đang nằm gần mình nhưng nỗi buồn ngủ đã xâm chiếm đầu óc nên bản thân chỉ biết đi tìm nơi ấm nhất để đánh giấc, Vương Nhất Bác yêu chiều dỗ dành thỏ con đang run bần bật kia. Cậu cảm thấy bản thân thật vụng về, trước lúc cả hai đi ngủ mà Nhất Bác lại quên đóng cửa sổ vào, bây giờ gió lùa mà lại làm Anh rét, Cậu bây giờ cũng lười không muốn dậy, còn đang ôm thỏ con mà lại phải vùng ra khỏi chăn đi đóng cửa vào, điều này làm Vương Nhất Bác tức lắm, lâu lắm mới có cơ hội ngàn năm nằm cùng Anh như thế này mà Cậu lại bỏ lỡ.

Nhất Bác không nhanh không chậm vùng ra khỏi chăn thật nhanh, chốt cửa sổ lại, cận thận kéo rèm rồi nhảy tót lên giường, nhanh chóng chui vào trong chăn để ôm lấy chàng trai đang ngủ say kia, Tiêu Chiến vẫn chẳng bị làm phiền mà ngủ như cún con no sữa, Vương Nhất Bác muốn tận hưởng không gian như bây giờ mãi mãi, lúc nào Tiêu Chiến cũng đều ngoan ngoãn và chủ động ôm Cậu thế này thì Nhất Bác sẽ chẳng bao giờ phải mắng Anh, giam cầm Tiêu Chiến như lời nói.
Dáng người bé nhỏ ấy nằm thụp trong lồng ngực, bàn tay bé nhỏ của Anh vòng ra sau lưng Cậu ôm chặt, có lẽ lúc ngủ là lúc Tiêu Chiến dễ dãi nhất, mặc kệ ai đấy bên cạnh cùng cái tay nghịch nghịch lên đang lần mò sau lưng thì Anh vẫn nhắm chặt mắt, hơi thở đều đều phả ra.

Vương Nhất Bác đưa cả bàn tay to lớn vào sau lớp áo phông kia, Cậu nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng gầy đó, cả người Anh chỗ nào cũng tỏa ra mùi thơm đặc trưng khiến Cậu ngửi đến phát nghiện. Để mặt Tiêu Chiến vùi vào sâu trong hõm cổ mình, Nhất Bác cúi đầu xuống hít nhẹ hương thơm thoang thoảng trên tóc Anh, nó khiến Cậu cảm thấy dễ chịu vô cùng.

" Tiêu Chiến! Mùi hương trên cơ thể Anh thơm thật đấy, cả mái tóc này cũng vậy. Cứ như thế này làm em nghiện mất thôi".

Lâu lắm mới có cơ hội như thế này nên Cậu tận dụng nó trong khoảnh khắc đáng giá nhất, Vương Nhất Bác sẽ nhất định chinh phục được Anh lúc Tiêu Chiến còn tỉnh táo, muốn Anh nhanh chóng hồi phục trí nhớ, muốn Anh nhanh chóng nhớ ra mình nên từ nay trở đi Cậu sẽ càng quan tâm và để ý đến Anh hơn, chẳng còn đánh Anh, chỉ cần Tiêu Chiến ngoan ngoãn nghe lời Cậu và ở đây thì chuyện gì Anh yêu cầu thì Nhất Bác cũng đáp ứng được.
Vương Nhất Bác có thể trao cho Anh cả cuộc đời mình, chỉ cần Tiêu Chiến vui thì Cậu có thể làm tất cả, vì Anh! Cậu không ngại bão giông, sẵn sàng dành cả cuộc đời để xông pha, Anh chính là mặt trời duy nhất mà cả đời này Nhất Bác trân quý.

°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Buổi sáng là giờ giấc của những không gian yên tĩnh và buông thả tâm hồn nhưng trong căn phòng kia là hàng loạt tiếng mắng chửi thậm tệ, quát tháo lớn nhỏ cùng với người con trai cuống cuồng giải thích nhưng đều vô tác dụng.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ