CHAP 192. ÔM ANH VÀO LÒNG

22 0 0
                                    

🐢 Những tháng ngày của gia đình Vương Tiêu vẫn cứ chầm chậm trôi qua như vậy, hiện giờ có lẽ là khoảng thời gian yên ả nhất cho cả Anh và Cậu. Vương Nhất Bác muốn dành một chút thời gian bên chàng vợ của mình nên đã để Vương Thị lại cho Vương Tiêu Tỏa quản lý trong thời gian dài, còn Nguyệt Nhi tối ngày bận bịu vào đống sách vở trên trường, ngày càng đi học thêm những loại nhạc cụ mà cô thích nên Nguyệt Nhi rất ít khi về nhà.

Thường thường cuối tuần cả bốn người sẽ đến Vương Gia để tụ họp lại, kể cho nhau nghe về những ngày trong tuần vừa qua họ đã gặt hái được những thành quả gì, ông Vương cũng hạnh phúc biết bao khi nhìn thấy hai đứa cháu cưng của mình cũng đã lớn quá rồi, tận tụy phụ giúp hai người cha những công việc nhà, và Nguyệt Nhi sẽ là người thay Tiêu Chiến làm tất tần tật những bữa cơm trong ngày.
Hạnh phúc cũng đi đôi với những niềm vui sướng khó tả, khi chính mắt nhìn thấy hai người con đã lớn khôn, trở thành, nếu hai đứa là những cánh chim đầu đàn lo cho cuộc sống của mình sau này thì Anh và Cậu cũng có một thời gian thảnh thơi hơn ở bên nhau, vì già rồi nên cũng không vận động được gì nhiều, chủ yếu cả hai sẽ ngồi bên nhau tán gẫu những câu chuyện vui vẻ của đời thường, kể về lúc hai người mới yêu nhau mặn nồng đến thế nào, công cuộc vất vả của Vương Nhất Bác suốt lăm năm chờ đợi người mình yêu từ Pháp trở về, ước nguyện cả đời này rời bỏ được đôi mắt khiếm thị để có thể nhìn thấy gương mặt của Cậu một lần trong đời đó cũng là mong muốn lớn nhất của Anh đã được thực hiện.

Hai mươi sáu năm trôi qua là một khoảng thời gian cũng không quá dài, không quá ngắn, từ lúc Tiêu Chiến năm hai mươi tuổi mới chập chững bước vào Vương Gia ra và đến bây giờ là năm mươi hai tuổi, vậy là suốt ba mươi hai năm trôi qua, kỷ niệm của hai người dần dần xếp lên với nhau, vui có buồn có, cả hai cũng từng trải qua cuộc sống dằn vặt và đau đớn nhưng có lẽ người si tình hơn chính là Vương Nhất Bác.

Cậu đã thề cả đời này chỉ muốn yêu một mình Anh, dù cho lòng có thay đổi cũng chẳng thể là có người thứ hai. Khi năm Cậu mười sáu tuổi, chính miệng Nhất Bác đã tốt ra hai từ Tiện Nhân và nói cả đời này Anh chỉ làm món đồ chơi của Cậu, Nhất Bác sẽ chẳng thèm quan tâm hay ôm ấp kẻ Tiện Nhân ấy dù một lần nhưng phải đến trong lăm năm chờ đợi Anh thì mới nhận ra trái tim chỉ hướng về một người, người ấy đã cho con sư tử ngốc biết yêu là gì, biết động lòng là gì, rời bỏ cái vỏ bọc lạnh lùng, vô cảm, mà chị ôn nhu với một mình Tiêu Chiến, thề cùng nhau đi suốt kiếp cho dù đến đầu bạc răng long..... Kiếp này đến kiếp sau, chỉ muốn tương ngộ cùng nhau một lần nữa.

Khi về già cả Anh và Cậu chỉ muốn được nhìn thấy gương mặt của người ấy thật kỹ để khắc ghi trong lòng, đóa hoa Bạch Mẫu Đơn ất đã bốn mươi bảy tuổi nhưng vẫn còn rất tinh mắt và cần mẫn lắm, sức khỏe vẫn chẳng hạn thay đổi, vẫn rất nhí nhảnh như cún con năm hai mươi mốt tuổi, ở trước mặt hai con thì rất ra dáng một người cha chính trực nhưng khi bên người mình yêu thì lại nũng nịu van nài, chỉ muốn ôm người ấy thật chặt vào lòng.... Đời đời kiếp kiếp cũng không muốn rời xa....

Đã là người của nhau rồi thì kiếp này đến kiếp sau trái tim chỉ trọn vẹn trao cho một mình đối phương, hạnh phúc đâu còn quá xa vời nữa.... Nó bù đắp cho Anh và Cậu những gì mà hai người từng coi là đau khổ và thiếu thốn nhất.... Trải qua một khoảng thời gian dài như thế cũng là quá đủ rồi đủ để thấy tấm lòng của đối phương trao cho mình lớn đến nhường nào....

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ