CHAP 156. QUÁ KHỨ CỦA EM

20 0 0
                                    

🐢 Trời chỉ mới gần sáng mà Tiêu Chiến lại không ngủ được, ngồi dậy he hé bật đèn lên, cầm quyển sách cũng như không, ngồi thẫn thờ ra đó, âu lo, suy nghĩ về bệnh tình của Nhất Bác.
Cậu càng ngày càng gầy, bây giờ cũng ít khi thấy mấy mẩu giấy có máu như lúc trước, không còn ho khan nhưng sắc mặt ngày càng nhợt nhạt, nếu cứ như vậy thì không ổn mất, Tiêu Chiến quay sang nhìn người ấy ngủ say bên cạnh mình, Anh đưa tay lên sờ trán Cậu, chỉ lo lắng hằng đêm Cậu sốt, nếu như vậy chắc Anh phải nghỉ hẳn công việc dạy học để ở nhà chăm lo cho Nhất Bác.

" Em ấy gầy đi nhiều rồi, cơm cũng chẳng chịu ăn, sữa không chịu uống, cứ tình trạng như thế này thì không ổn mất".

Anh cố nói nhỏ để mình nghe được nhưng chính hành động ấy lại đáng thức Nhất Bác, Cậu he hé mở mắt ra, nhìn bóng dáng ai đó đang ngồi bên cạnh, cùng đôi mắt lo lắng đang nhìn mình, Cậu nắm lấy bàn tay của Anh đang sờ lên trán, nửa tỉnh nửa mê hỏi Anh.

" Chiến Ca, sao Anh lại dậy sớm vậy? Trời đã sáng rồi sao? Em... em phải đi học".

" Nhất Bác cứ ngủ nữa đi, bây giờ vẫn còn sớm.... Chưa đến giờ đi học đâu".
Anh nhẹ giọng nói với người ấy, cũng phải! Bây giờ trời vẫn còn tối, còn nghe rõ tiếng côn trùng kêu ngoài kia, Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, định kéo Tiêu Chiến xuống nhưng Anh lại không nghe.

" Anh không buồn ngủ nữa đâu, đêm qua em đã đi ngủ muộn rồi nên bây giờ đánh một giấc dài đi đã, Nhất Bác đang mệt nên bữa sáng để Anh nấu cho, sẽ mang lên phòng cho em".

Cậu nghe Anh nói thế thì lập tức nhõng nhẽo, cứ nắm lấy tay Tiêu Chiến rồi kéo xuống, mặc kệ cho Anh đàm phán, Nhất Bác muốn Tiêu Chiến làm theo ý mình, muốn Anh phải ôm Cậu thì mới ngủ được.

" Không được đâu, Anh không được ngồi như thế, nằm xuống đây đi, ôm em.... Em muốn được Anh ôm cơ".

" Nhất Bác hư quá, em phải nghe lời Anh chứ, mau ngủ đi.... Nếu cứ như vậy thì phiền đến em đấy".

" Không phiền, Anh không phiền chút nào cả, Anh phải ôm thì em mới ngủ được, Nhất Bác muốn Anh ôm.... Mau ôm em".

Anh sao có thể chiều Cậu mãi được, đêm nào Cậu cũng bắt Anh ôm đến sáng, gối đầu vào tay Tiêu Chiến khiến nó mỏi nhừ, tê cả một ngày, Nhất Bác trưng ánh mắt van nài đó ra, nó như cầu xin Anh, Tiêu Chiến cố nghoảnh đầu ra chỗ khác nhưng không được, còn chưa kịp từ chối thì cả cơ thể bị cún con ấy kéo xuống, một cánh tay to lớn vòng qua người Anh, Nhất Bác cười cười trong lòng vì đã đạt được mục đích.

" Nếu không ôm thì để em ôm nhé, Anh nằm im đừng có động đậy, Chiến Ca chẳng chẳng nghe lời em gì cả, lúc nào em cũng là người chủ động hết".
Vương Nhất Bác cố tình vùi sâu mặt Anh vào ngực mình để Tiêu Chiến ngửi được mùi sữa tắm thoang thoảng trên người Cậu, Anh cố dùng cánh tay mình đẩy cơ thể to lớn ấy ra nhưng đều vô ích, chẳng còn cách nào ngoài nằm trong lòng Cậu đến sáng, Tiêu Chiến mỉm cười vòng tay qua lưng Nhất Bác rồi ôm chặt, chủ động luồn tay vào trong lớp áo ấy như Cậu đã từng làm với mình, sắc mặt Anh có chút hoảng sợ khi chạm vào từng vết sẹo hằn sâu trên tấm lưng ấy, chỗ nào cũng có một vài nốt to, Tiêu Chiến khó hiểu hỏi người phía trên.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ