CHAP 54. NHÀ RIÊNG

53 1 0
                                    

🐢 " Tiêu Chiến, sao Anh vẫn còn chưa ngủ? Em nằm cạnh khiến Anh không thoải mái sao?".

Từ lúc Anh không mắng chửi Cậu nữa thì Tiêu Chiến nằm im lặng bên mép giường, Anh quay mặt ra ngoài không thèm nói chuyện với Cậu, ngó lơ chàng trai phía sau liên tục đặt câu hỏi chờ Anh rằng Tiêu Chiến có phải vì mình nằm cạnh mà thấy khó chịu không? Cậu vẫn là người có tình cam, vẫn luôn nhường chăn cho Anh đắp, dù bây giờ là mùa hè nhìn Nhất Bác lại thích chỉnh điều hòa ở trong phòng thấp xuống, Cậu lôi cái chăn bông trong tủ ra đắp cho hai người, Vương Nhất Bác là muốn có một không gian ấm cúng bên người mình yêu.

" Tiêu Chiến, sao Anh không trả lời em chứ? Anh vẫn còn giận em? Em đã xin lỗi Anh rồi mà, chuyện vừa nãy vì không kiềm chế được nên em mới ngu ngốc như thế, Anh đừng như vậy nữa, quay lại nhìn em đi Chiến Ca".

Vương Nhất Bác kéo người Anh qua bên mình, Tiêu Chiến tức lắm, Anh nghiến răng lại chui đầu vào trong chăn, miệng nói vọng ra.

" Điên à? Cậu đã 21 tuổi mà chẳng lớn gì cả, toàn là những cái suy nghĩ ngu ngốc và ấu trĩ, tôi ở đây mà cũng không biết tôn trọng sao? Chúng ta là con trai đấy, Tôi không phải con gái đâu mà Cậu lúc nào cũng thích động chạm, lúc nào cũng thích hôn hít, điều đó ghê tởm lắm, Cậu đừng làm chuyện đấy nữa, Cậu càng quan tâm tôi thì tôi càng ghét Cậu, chúng ta nên tránh xa ra đi đừng liên quan đến nhau nữa, tôi lớn rồi! Muốn có cuộc sống riêng nên Cậu đừng can thiệp vào, của tôi tôi tự quyết định".

" Nhưng em thích Anh".

" Thì sao?".

" Anh biết em thích Anh nhưng sao Anh lại làm vậy? Đừng vì cái quy tắc thế giới của Anh mà vứt bỏ tình cảm của em".

" Đây là thế giới của tôi, luật chơi do tôi đặt, đừng có mà láo nháo".

" Vậy thì em muốn bước vào thế giới của Anh".

" Bước vào thế giới của tôi thì Cậu làm được gì, nói lên cách mà Cậu sống ư? Là quả cảm gan dạ không gì cản được hay là nhút nhát trốn mình trong lớp vỏ?  đừng phiền tôi, biến đi".

Anh đặt Cậu vào những thứ ngu ngốc vô tác dụng của cuộc sống sao? Lúc không có Anh Vương Nhất Bác đã từng khóc, nhưng Cậu chưa từng nhút nhát trốn mình trong lớp vỏ, Nhất Bác luôn quả cảm gan dạ đến khi chờ Anh về. Tiêu Chiến ghét Cậu, Anh nói Cậu biến đi, Anh không rảnh để tiếp đón những người ngông cuồng như thế.

" Một kẻ ngông cuồng như Cậu thì lấy tư cách gì để yêu tôi, tình yêu của tôi tôi tự mình quyết định, chỉ là một cậu nhóc 21 tuổi mặt búng ra sữa thì tương lai Cậu lấy gì để nuôi tôi hả?".

" Tiêu Chiến, sao Anh lại như thế? Em lớn rồi em có thể nuôi Anh mà, chẳng phải 5 năm trước Anh hứa sẽ ở mãi bên em sao? Anh bỏ qua bên Pháp không nói với em một câu, Vậy thời gian qua là ai chờ ai hả?".

Vương Nhất Bác mạnh bạo kéo Anh ra khỏi chăn, Cậu ép Anh phải đối diện với mình nói chuyện cho ra lẽ, từ nãy đến giờ đều nghe Tiêu Chiến nói mình như vậy, Vương Nhất Bác vẫn kiềm chế cơn tức giận, Cậu sợ bản thân mình lại giống như con thú hoang sẽ đánh Anh như 5 năm trước, Cậu cố gồng mình, hơi thở hồng hộc, đôi mắt hiện lên hàng ngàn tia máu nhìn Anh như kẻ thù. Người mà Cậu đem lòng yêu thật lòng mà giờ lại nói Cậu như vậy, Vương Nhất Bác thật sự yêu sai người rồi sao?.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ