CHAP 128. KHÔNG NGHE LỜI (2)

15 0 0
                                    

🐢 " Hay là mình gọi Nhất Bác đến đón cậu về nhé! Bây giờ cũng sẩm tối rồi, đường về vắng vẻ, nhỡ có nguy thì sao?".

Trác Thành chạy vội ra phía cổng đuổi theo cậu bạn của mình, y thở hồng hộc kéo Tiêu Chiến lại.

Vì Chiều nay Anh một mình đi đến đây, khi trời tối mà không có ai đưa về mà Trác Thành lại có việc phải đi đến trường vào giờ này nên y cảm thấy khá lo lắng cho Anh, vì là mùa đông nên trời tối rất nhanh kèm theo sương muối, sức đề kháng của Tiêu Chiến còn không tốt, nếu Anh cứ đi bộ về một mình như vậy thì cả đêm nay chắc cũng không phải đến Vương Gia. Trác Thành vội vã lấy điện thoại để gọi cho Nhất Bác nhưng bị Tiêu Chiến ngăn lại.

" Đừng gọi cho Cậu ta, mình muốn đi một mình để thư giãn nên không muốn ai làm phiền cả, Cậu ta đang học thì cứ mặc kệ đi. Trời cũng chưa tối hẳn nên mình vẫn nhìn thấy đường để về mà".

" Như thế thì không được, càng đi nữa đường sẽ càng vắng. Chỗ này còn có nhiều cướp, để cậu đi một mình mình không yên tâm chút nào.... Gọi cho Nhất Bác là nó về ngay ấy mà.... Đợi mình chút nhé để mình gọi ngay cho nhóc ấy".

" Không cần đâu. Mình không cần ai phải vướng bận vào chuyện này cả.... Mình còn mua một ít đồ nữa, đằng nào hai bên đường cũng có đèn nên không có chuyện gì đáng lo đâu".

Cả hai phải giằng co mãi cuối cùng Trác Thành cũng phải nghe theo ý của Anh, y đồng ý cho Tiêu Chiến về một mình nhưng nhớ không được la cà, khi mua đồ xong nhớ về Vương Gia ngay, nếu gặp chuyện gì khó khăn thì gọi ngay cho Y hoặc Nhất Bác.

Trác Thành đứng đó nói một tràng dài chỉ để cho Tiêu Chiến nghe theo lời mình dặn dò, bảo Tiêu Chiến hãy làm theo lời của mình, Anh đứng đó ngáp ngắn ngáp dài, gật đầu lia lịa nhưng đâu có lọt vào tay một chữ nào, chỉ gật đầu qua loa cho có rồi nhận lấy mấy đề thi mà Trác Thành đã chuẩn bị rồi mang về cho Nhất Bác ôn.

Ngoài ông Vương ra thì y là người cực kỳ quan tâm đến chuyện thi cử tốt nghiệp đại học của Cậu, biết rằng khi Tiêu Chiến sống ở đấy thì Nhất Bác sẽ vất vả nhiều hơn, không có thời gian để ôn thi nên Trác Thành từ trước đến giờ đã chuẩn bị đầy đủ mọi đề cương để Nhất Bác có thể ôn một cách kỹ lưỡng nhất, giành được điểm cao trong lần thi vào ba tháng sau.

Trác Thành cẩn thận mặc chiếc áo khoác dài bên ngoài cho Anh, vì buổi tối tuyết rơi khá dày nên y chuẩn bị một cái ô rồi đưa cho Tiêu Chiến, choàng chiếc khăn thật dày để giữ ấm cổ cho cậu bạn mình.

Tiêu Chiến từ nãy đến giờ không dám từ chối,  chỉ biết đứng im tận hưởng sự quan tâm của y mang đến, sự ân cần từ Trác Thành càng giống với người cha quá cố của Anh.

" Được rồi! Đi về cẩn thận nhé! Đã nhớ rõ những lời mình đã dặn chưa đấy?". Trác Thành vừa chỉnh cổ áo cho Anh vừa hỏi.

" Ừ.... Nhớ hết rồi... Yên tâm đi, khi về đến Vương Gia thì mình sẽ gọi qua cho cậu".

Tay Anh vẫn cầm chiếc bánh mà Trác Thành đưa cho, ngon lành thưởng thức nó rồi vẫy tay tạm biệt y. Trác Thành phải đừng đó nhìn bóng lưng của Anh đã đi xa thì yên tâm phần nào.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ