CHAP 145. MẤT ANH THẬT RỒI

44 1 0
                                    

🐢 Một chiếc xe từ xa cũng nhanh chóng đến gần căn nhà riêng của Anh, Vương Nhất Bác biết người bên trong là ai cũng nhanh chóng rời khỏi đó rồi tự thân lái xe nhanh chóng đến trường, lúc Cậu rời đi là lúc Tiêu Chiến mới để ý đến chiếc xe sang trọng dần chuyển bánh, đôi mắt Anh bị cận nên không thể nhìn rõ người phía trong là ai, khoảng cách quá xa làm Tiêu Chiến chỉ kịp nhìn được trên gương mặt của người ấy lộ rõ vẻ trầm tư bà đau buồn, cảm giác khá quen nhưng không thể nhận ra nổi.

Cũng không biết là ai nên dù có hình dung ra mãi thì mãi thì chỉ khiến đầu càng thêm đau, tay Anh nuông chiều nựng nhẹ gương mặt đang thiu thiu ngủ của Kiên Quả, nó vừa được chủ nhân cho ăn no nên đã ngủ say trong vòng tay ấy.

Chiếc xe còn lại đỗ ngay trước cổng, người bước xuống không khỏi run bần bật vì thời thiết sáng nay sao lạnh quá, chẳng lẽ nhiệt độ giảm xuống còn âm, Trác Thành vừa chạy vào vừa xoa xoa hai bàn tay vào nhau để ấm lên, y đến bên chỗ Anh ngồi, vội vàng rót một ly trà nóng ở đó rồi uống một ngụm lớn để tránh nhiệt độ trong cơ thể giảm.

Tiêu Chiến nhìn sắc mặt của Trác Thành không mấy là khấm khá nên cũng bật cười.

" Sao cậu lại đến đây sớm thế? Nhìn xem, cả người run thế kia thì đến trường kiểu gì nữa? Đã ăn sáng chưa? Hay vào nhà đi để mình làm mấy món cho nhé".

" Không.... Không ăn đâu! Bây giờ cũng không còn sớm đâu, chẳng phải cậu còn lên trường để soạn giáo án nữa sao? Cậu thấy công việc giảng viên này có vất vả quá không? Hay mình đổi cho công việc nhẹ hơn nhé".

" Nó vẫn tốt lắm, mình vẫn dạy được nên không có gì phái lo lắng đâu. Vất vả một chút cũng đâu có hề hấn gì, chỉ cần dồn mình vào công việc, không nghĩ đến chuyện khác cũng khuây khỏa hơn tí rồi".

Đúng là tính cách trước kia của Anh cũng đâu có thay đổi, Tiêu Chiến vẫn luôn thích công việc bận rộn, tối tối lại trở về nấu mấy món đơn giản rồi tận hưởng không gian riêng sống nhàn hạ qua ngày mà không cần nghĩ đến bất cứ điều gì ngoài kia. Trác Thành không hiểu sao mọi ký ức trước kia Tiêu Chiến đều nhớ được mà đến tận bây giờ Anh lại không nhớ ra Cậu là ai, có phải là Tiêu Chiến đang cố tình đùa giỡn trên tình cảm ấy không?

Y sao biết được người ấy đang nghĩ cái gì. Công việc của Trác Thành là ngày ngày đều đến đây đưa Anh đến trường rồi đưa về, vì trường của Anh và Cậu gần sát nhau nên y cũng có thể cho Tiêu Chiến thỉnh thoảng gặp Nhất Bác một chút ít để gợi lại ký ức trước kia của hai người, biết rằng Anh không thích việc này nhưng Trác Thành vẫn một mực bênh vực Cậu.
Y có thể làm Anh khó chịu nhưng nhất quyết không để Cậu phải chịu thiệt, càng không muốn nhìn thấy Nhất Bác sống trong giằn vặt và tổn thương. Những gì Trác Thành làm chỉ là muốn hai người trở về bên nhau như trước kia, và việc đầu tiên chính là thuyết phục được Tiêu Chiến.

Y và Anh cùng ngồi trên xe để nhanh chóng đến trường, Trác Thành ngó sang thì thấy Tiêu Chiến lúc nào cũng vào Ốc Đảo để xem những clip hậu trường Trần Tình lệnh được up lên, y nheo mắt khó hiểu vì chẳng biết ở đó có thú vị gì mà Tiêu Chiến lại say sưa nhân vật Lam Vong Cơ ấy thế?
Xe Cậu đi trước còn xe hai người thì ở sau, Vương Nhất Bác nhìn qua gương chiếu hậu cũng biết Tiêu Chiến và Trác Thành đang bám sát phía sau nhưng họ lại không nhận ra Cậu, Vương Nhất Bác nhìn thấy rõ từ nãy đến giờ Anh vẫn xem cái đó chăm chú trong điện thoại mà vẫn ko dứt được nó ra, thỉnh thoảng lại cười cười.
Cậu nghĩ Tiêu Chiến đang trò chuyện cùng người mà Anh yêu nên mới vui vẻ như vậy, Vương Nhất Bác muốn nhìn thấy Tiêu Chiến cười với mình một lần như vậy, nụ cười ấy là điều mà cả đời Cậu muốn cũng chẳng được, nó cũng đâu có thuộc về Nhất Bác, Anh đã trao nó cho kẻ khác chứ đâu có phải là Cậu....

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ