CHAP 136. HAI TỪ GIÁ NHƯ

20 1 0
                                    

🐢 * Reng reng reng*

Tiếng đồng hồ kêu ing ỏi trên đầu giường, hôm nay lại bắt đầu một ngày mới, sau cơn mưa rào hôm qua thì trời lại sáng, xua tan hết đi những bóng mây mịt mù, nhường chỗ lại cho những dải lùa bồng bềnh được vắt ngang qua bầu trời xanh quang đãng, không gian buổi sáng thật trong lành và dễ chịu.

Trên chiếc giường Kingsize rộng lớn là hình ảnh chàng trai đang ngủ, gương mặt ấy vẫn chẳng tốt lên là bao, mọi khi vào giờ này Cậu còn đang bận rộn dưới bếp để nấu đồ ăn cho người nhưng sao hôm nay mọi thứ cứ yên tĩnh lạ thường, nghe thấy tiếng chuông báo thức Nhất Bác liền đưa tay lên với nó rồi tắt đi, lúc nào cũng chỉ biết thở dài một hơi mệt mỏi, ngó lên nhìn bức ảnh của Anh đang để ở cái bàn cạnh đầu giường, Cậu cố nở nụ cười rồi thầm nói.

" Chiến Ca! Hôm nay chính là ngày đầu tiên mà Anh rời khỏi đây rồi, cũng là bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời khi sống thiếu Anh. Bây giờ Anh đã dậy chưa? Anh đã ăn sáng chưa?".

Có nói như nào cũng chỉ một mình Cậu nghe, bây giờ Vương Nhất Bác đâu biết được Anh đang làm gì, hai người cũng đã có cuộc sống riêng rồi, Cậu một mình sống ở căn biệt thự to mà chẳng có ai để bầu bạn ngoài chú mèo nghịch ngợm ấy. Thứ mà Nhất Bác cần bây giờ chính là Anh, mọi thứ Cậu không cần gì cả, Vương Nhất Bác sợ với đơn, Cậu sợ bóng tối và chính cách đối xử vô cảm của Anh vĩnh viễn là bóng tối bao trùm cuộc đời của Nhất Bác mãi mãi.

Cậu ngồi bật dậy, đầu bù tóc rối nhìn mình trong cái gương phía dưới, chưa bao giờ Cậu lại thấy bản thân lại rơi vào bước đường cùng như thế này, mất hết tất cả, chẳng còn cái gì vương vấn ở lại.

Nhìn vào đôi chân của mình bị băng bó toàn là băng gạc màu trắng cũng giống như sắp tật nguyền, Vương Nhất Bác cười khổ nhìn bản thân của lúc này, đường đường là thiếu gia của họ Vương, đầu đội trời chân đạp đất, muốn gì có cái đó nhưng lại không thể níu kéo được Anh.

Còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì có người mở cửa từ ngoài bước vào trong, không thèm gõ cửa mà từ ý bước vào, Nhất Bác không cần nhìn mà biết ngay đó là Vương Hạo Hiên. Cậu quay mặt ra, bất lực nói.

" Sao lại đến đây vào giờ này?".

" Dậy sớm đi mua ít đồ rồi rẽ qua đây thôi, sợ sáng nay mày vẫn còn mệt nên chưa tự nấu ăn được, Quản Gia cũng không có nên chưa thể xử lý hết mọi việc ở căn biệt thự này được.... Bây giờ thấy trong người như thế nào rồi, có chỗ nào mệt lắm không? Chân có còn đau không hả?".

Vương Hạo Hiên bước vào mang theo bát cháo còn nóng hổi và một ít hoa quả bổ sung năng lượng, nhìn sắc mặt của Nhất Bác đỏ kia thì y nhận ra ngay Cậu vẫn chẳng khấm khá vào đâu được, bắt buộc hôm nay phải nghỉ ở nhà một buổi để Hạo Hiên bên cạnh kiểm tra lại tình hình sức khỏe, Vương Nhất Bác thấy Cậu bạn mình sao phiền phức quá, Cậu muốn muốn ở một mình để tâm trạng được buông lỏng nhưng cứ bị y liên tục hỏi như thế thì chỉ biết ấm ức gật gù cho qua.

" Đỡ mệt rồi, ngủ qua đêm cũng khoẻ hơn, đừng lo lắng cho tao quá, vẫn đi học được mà".

Dù Nhất Bác có biện minh như thế nào cũng chẳng qua được mắt của y, Hạo Hiên đi đến đặt tay lên trán Cậu, ngán nghẩm lắc đầu.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ