CHAP 195. NẮM CHẶT LẤY ĐÔI BÀN TAY ẤY

30 0 0
                                    

🐢 Mái tóc xanh nay điểm nhiều sợi bạc.

Lời chúc xưa còn có nghĩa gì đâu?

Tháng năm dài chỉ ôm ấp một câu.

Được bên nhau chờ cho răng long hết.

Bước chung đường cũng nhiều khi mỏi mệt.

Chợt ước ao chẳng nặng gánh vì yêu.
Để bốn mùa sớm sớm lại chiều chiều.
Sống bình yên bằng lòng cùng số phận.

Cậu nguyện cùng Anh sống đến răng long đầu bạc, khi người ấy cũng đã gần đất xa trời thì Nhất Bác sẽ luôn luôn dành một tình yêu trọn vẹn nhất cho Anh, khi đi rồi Anh cũng chẳng còn cảm nhận được những hơi ấm từ vòng tay mà người ấy mang đến, nhưng Tiêu Chiến đã tỉ mỉ dành chút ít thời gian để chính tay của mình đan thành chiếc khăn choàng cổ thật ấm để tặng cho Cậu, khi không có Anh ở cạnh thì nó sẽ thay Tiêu Chiến dìu Cậu đi hết mùa đông năm nay.

Hai đứa con giờ cũng đã khôn lớn, có công việc và cuộc sống riêng của mình thì rất ít khi về nhà để thăm hai người cha già, Tỏa Nhi và Nguyệt Nhi chỉ có thể ở phương xa gọi điện về chứ đâu có thể giống như trước kia gia đình từng trọn vẹn tụ họp, sum vầy lại với nhau. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cũng chỉ có thể tận hưởng từng thời gian ngắn ngủi ấy, Cậu cũng biết Anh sắp đi rồi, cũng biết Anh đã từng an ủi mình rất nhiều về chuyện ấy nhưng nỗi buồn cứ xếp dần lên ngày càng nhiều, cứ mỗi lần không có Anh ở cạnh thì Nhất Bác lại khóc một mình.

Bản thân một người đang sống trong mọi thứ đầy đủ như thế, tháng ngày luôn có người bạn đời kề bên thì sao có thể làm quen được với cú sốc nặng đến vậy, càng không thể hòa hợp với không gian khi thiếu đi Anh, hai người con cũng chẳng còn ở đây, và khi Tiêu Chiến không còn nữa thì Nhất Bác sẽ lại cô đơn và lạc lõng một mình suốt cuộc đời về sau.... Nếu cứ như vậy ngày ngày người ta chỉ nhìn thấy một bóng dáng đơn lẻ của ông lão bảy mươi hai tuổi đi một mình trên cây cầu dài, tự một thân một phận cô đơn ngắm bình minh rồi hoàng hôn mà thiếu đi hình bóng của người bạn đời bên cạnh.

Càng suy tư về điều đó thì làm tâm trạng Vương Nhất Bác càng thêm buồn, Cậu ngồi bên cạnh nhìn thật kỹ lão nam nhân của mình đang ngủ, một giấc ngủ êm dịu và bình yên, hơi thở của Anh vẫn đều đều nhưng đôi lúc lại nhăn mặt vì phổi đã yếu đi hoàn toàn rồi, đây cũng là bệnh của tuổi già nên dù Vương Nhất Bác có chi ra bao nhiêu là tiền để chữa những đều vô tác dụng, bản thân Cậu cũng chỉ biết ở đây chờ cho thời gian chầm chầm trôi đi, nếu như Tiêu Chiến đi rồi mà những ước nguyện của Anh còn chưa thực hiện được thì Nhất Bác sẽ làm cho đến cùng.

Cậu run rẩy đưa đôi tay chạm vào gò má gầy nhô xương của người kia, từng nếp da nhăn nheo dần dần được hiện rõ hơn, chẳng phải trước kia Anh vẫn còn trẻ lắm sao? Là chàng trai hai mươi sáu tuổi ngày ngày đều gọi Nhất Bác dậy sớm, lo cho từng bữa ăn và giấc ngủ cho cún con ấy mà bây giờ khi nhìn lại Anh đã là một ông lão rồi.
Mái tóc đã dần bạc trắng, đôi môi nhợt nhạt, khuôn mặt xanh xao cắt như không còn giọt máu, cơ thể lúc nào cũng lạnh ngắt đi và gầy như que củi khô vậy. Cho dù Vương Nhất Bác cũng đã cận lực làm thật nhiều đồ ăn cho Anh rồi nhưng Tiêu Chiến lại không màng đến, Anh chỉ ăn một ít rồi lại ngồi tán ngẫu những câu chuyện đời thường với Cậu.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ