CHAP 56. ĐỪNG BỎ EM

62 3 0
                                    

🐢 Anh vẫn giữ nguyên tư thế như vậy để Cậu ôm, cả cơ thể Nhất Bác run lên, Cậu khóc ướt đẫm cả cổ áo Tiêu Chiến, Nhất Bác như hoá đứa trẻ vừa bị bắt nạt chạy về khóc với ba mẹ, bên ngoài trời mưa ào ào, cơn mưa rào dai dẳng từ tối chiều đến bây giờ vẫn chưa tạnh, điện cũng chẳng có, không gian bên ngoài trở nên tối om làm cho mọi thứ trong này thêm phần kinh hãi, con mèo bên cạnh cô đơn một mình vẫy đuôi bên đó, nó cũng muốn được ôm lắm, đi đến định nhảy vào lòng Tiêu Chiến thì bị Vương Nhất Bác xách cổ ném ra xa.

" Mày biến ra....Ai cho lại gần Anh ấy."
Con mèo kêu ai ái nói cụp đuôi bỏ lên tầng hai, Vương Nhất Bác vẫn tựa đầu vào ngực Anh đôi, mắt ngó ra ngoài xem nhà đã có điện chưa, Tiêu Chiến thấy hành động Cậu vứt con mèo như vậy con nói nó không được lại gần Anh cảm thấy Nhất Bác ấu trĩ vô cùng, Cậu vẫn chẳng lớn là mấy, 21 tuổi đầu rồi mà cứ xử vẫn như trẻ con cứ bám dính lấy Anh như cái đuôi, vừa khóc nữa liên tục nói " Chiến Ca, anh đừng đi... Ở đây em sợ lắm...đừng bỏ em được không?".

Tiêu Chiến cứ quỳ cái tư thế này thì đầu gối Anh cũng tê rân rân rồi, cơ thể to lớn ấy cứ tựa vào người Anh chẳng một phút bỏ ra, Anh phải ngồi một lúc nữa cho đến khi nghe thấy hơi thở của Cậu đều đều, cảm giác không còn run sợ mới nhẹ giọng gọi.

" Nhất Bác... bỏ tôi ra đi...tôi mỏi chân..."

" Không! Em không bỏ ra đâu, Anh lại bỏ đi nữa thì em biết tìm kiểu gì, Anh là không thương em phải không?".

" Không phải! Tôi ở đây cùng Cậu lúc nào ngớt mưa thì tôi sẽ về, đứng dậy đi nào, người Cậu nặng quá đấy".

Bây giờ Nhất bác mới lưỡng lự bỏ Anh ra, Tiêu Chiến chật vật đứng dậy, hai chân đau nhói chẳng đứng vững được, Vương Nhất Bác đứng đối diện đỡ Anh, Tiêu Chiến nhìn thấy gương mặt Cậu đỏ ửng, cái mũi hồng hồng cùng với tiếng sụt sịt, nhìn Cậu bây giờ đáng thương vô cùng, khác hẳn với buổi chiều là một con thú chiến quát mắng Anh. Tiêu Chiến vuốt nhẹ tóc Cậu, ôn tồn hỏi.

" Cậu ăn tối chưa? Bây giờ có đói không? Để tôi làm món gì nhé".

" Em không ăn đâu, em không đói".
Vương Nhất Bác đang là muốn làm cao ư? Cả buổi tối chả được miếng cơm sao mà no bụng được, Tiêu Chiến thấy bàn ăn trong bếp còn nguyên đĩa thức ăn, kéo tay Cậu vào trong bếp rồi bản thân đi hâm lại đồ ăn cho nóng.
" Nào! Ăn chút gì đi, đừng để bụng đói như thế tối sẽ không ngủ được đâu".

Tiêu Chiến ngồi bên cạnh soi đèn cho Cậu ăn, Vương Nhất Bác ngồi đó chỉ từ tốn ăn mấy miếng rồi bỏ đũa lại, mắt Cậu đưa đến nhìn mấy món ăn phía cuối bàn mà không thể với tới, Tiêu Chiến biết Cậu đang nghĩ cái gì, Anh lấy đũa gắp bắt cho Cậu. Vương Nhất Bác cứ ăn một miếng rồi lại nhìn Anh, Tiêu Chiến khó chịu đá vào chân người kia.

" Sao không ăn mà nhìn tôi mãi thế, mặt tôi dính gì đấy à?".

" Là soái khí".

Trong hoàn cảnh này mà Cậu còn trêu chọc được, Tiêu Chiến bị Cậu nói thế thì mặt mày đỏ au, miệng lắp bắp dục Cậu ăn nhanh bữa cơm rồi còn đi nghỉ sớm, trong lòng thầm mắng Cậu.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ