CHAP 87. ĐƯA VỀ NHÀ (1)

29 0 0
                                    

🐢 Hành động của Cậu làm Tiêu Chiến giật mình, người đối mặt với Anh đôi mắt như sắp khóc, Vương Nhất Bác phải làm cách nào thì Tiêu Chiến mới nhớ ra mình, phải làm cách nào thì Anh mới coi trọng Cậu như truớc kia. Cổ tay Anh bị Nhất Bác chặt đến nỗi miệng vết thương lại rỉ máu, Tiêu Chiến mếu máo lấy tay còn lại yếu ớt đẩy Cậu ra.

" Cút ra...đau tôi...CẬU BỊ ĐIÊN ĐẤY À? Muốn làm cái gì hả?".

Sao có thể đánh Anh vào lúc này chứ! Cửa phòng khoá kín, bên trong chỉ có hai người, văng vẳng chỉ là tiếng khóc rồi tiếng bát vỡ, dưới sàn nhà bóng loáng bát canh mà Vương Nhất Bác kỳ công nấu để mang đến đây mà Tiêu Chiến thẳng tay đổ đi, Anh không coi đồ ăn của người khác ra gì, ngoài đồ mà Trác Thành làm thì Tiêu Chiến nhất quyết không ăn đồ của ai, giờ đây lại là người mình ghét đem đến, điều này càng làm Tiêu Chiến ngứa mắt, Anh không những không cảm ơn một lời mà đuổi Cậu về, cứ như vậy thì khoảng cách của hai người càng trở lên xa cách, Tiêu Chiến khó tìm lại được trí nhớ.

" Tiêu Chiến! Anh có thôi ngay đi không hả? Em đã mất công nấu canh mang đến đây mà Anh lại không ăn, Anh còn đổ chúng đi, ANH CÓ CÒN LÀ CON NGƯỜI KHÔNG HẢ?".

Vương Nhất Bác nắm lấy đôi vai gầy kia mà lay mạnh, Cậu muốn nghe câu trả lời ấy, hỏi tại sao tất cả mọi thứ mình làm mà Tiêu Chiến lại bơ đi, Anh chẳng coi Cậu là gì cả? Tiêu Chiến xót xa ngồi trên giường gạt tay Cậu ra, sức lực yếu ớt đấy làm sao cản được con sư tử ấy, rơi vào đường cùng nhất quyết không van xin, một mực buông lời cay đắng chửi thậm tệ vào người đang đứng.

" CHÓ CHẾT! Cậu biến ra ngoài...Trác Thành....Trác Thành đâu rồi...Đáng ghét, buông tôi ra".

" Trác Thành! Sao lúc nào Anh cũng Trác Thành vậy hả? Anh ta là cái gì mà sao Anh cứ gọi mãi thế! Em là gì, vậy em là cái gì hả? Suốt thời gian qua em chăm sóc Anh mà Anh lại không nhớ! Bây giờ Anh lại đi gọi cái têm chết tiệt ấy! ANH NÓI ĐI, EM LÀ CÁI GÌ CỦA ANH?".

" Hức...Cậu đừng nói nữa.... Không muốn nghe, tôi không muốn nghe...Tôi không muốn nhìn thấy Cậu... Đừng động vào tôi mà".

Nước mắt lăn dài trên gò má ấy! Vương Nhất Bác thấy vậy thì trong lòng xót xa một trận, Cậu sợ khi thấy Tiêu Chiến khóc! Bây giờ thì càng không biết dỗ Anh kiểu gì? Bản thân chỉ biết cắn răng chịu đựng, Vương Nhất Bác nhìn vào cái bàn nhỏ, Cậu cầm con dao gọt hoa quả lên đưa trước mặt Anh, hỏi lý do.

" Vậy con dao lúc chiều nay là gì? Chỉ vì thấy em trong phòng nên Anh mới cứa vào tay như vậy ư? Lôi mạng sống ra để uy hiếp, trong đầu Anh nghĩ cái cái gì vậy? Anh bị thương rồi đấy? Anh không thấy nó đau nhưng Anh biết em lo lắng thế nào không hả?".

" Dù tôi có chết cũng không liên quan đến Cậu, độc ác....Cậu đi ra đi, tôi muốn ở một mình...."

" Mẹ Kiếp! Tiện nhân....Anh đừng có to tiếng ở đây, bây giờ chỉ có Anh và em! Anh nghĩ Anh thoát được?."

" Không phải tiện nhân.....Tôi không phải là tiện nhân, mấy người ác lắm, đừng đánh tôi...Xin đừng đánh tôi mà".

Hai từ tiện nhân của năm xưa Cậu thốt ra làm Tiêu Chiến sợ hãi, Anh đẩy lùi cơ thể lại, hai tay che lấy đầu liên tục cầu xin Cậu đừng đánh mình, Anh không phải tiện nhân, Anh không làm gì sai. Bây giờ Tiêu Chiến chỉ biết người phía trước mình chính là kẻ của quá khứ từng đánh mình, cả cơ thể run rẩy, chăn gối bị Anh làm loạn văng bừa bộn khắp giường, thấy Anh hoảng như vậy chân tay Vương Nhất Bác luống cuống, Cậu không biết làm như thế nào cả, chỉ biết lôi cả cơ thể nhỏ bé kia ôm chặt vào lòng để không phát ra tiếng khóc.

[Bác - Chiến] Yêu Tiện Nhân Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ