TRUYỆN NÀY LÀ THUỘC BẢN QUYỀN CỦA TỚ, ĐỀ NGHỊ KHÔNG MANG RA NGOÀI. XIN CẢM ƠN.
Phía ngoài bầu trời mọi thứ như ngưng đọng lại, yên ắng đến lặng người. Giữa họ sẽ hoàn toàn không có sau này nữa? Đó không phải là quá bất công sao?
"Tôi biết tôi đối xử với em không hề tốt chút nào, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng sau này tôi sẽ đền đáp cho em xứng đáng."
Cậu chớp nhẹ đôi mắt, giọt lệ lăn dài chảy xuống gối "Kiếp này anh sẽ không có đủ thời gian để đền đáp cho tôi đâu. Những gì mà anh đem lại xưa nay đều là đau khổ, tôi không cần nó nữa, cũng không cần anh nữa."
Những tin tưởng cuối cùng của cậu cũng đã bị anh dẫm nát, giờ thì làm sao có thể chữa lành được nỗi đau này, một nỗi đau đã ăn sâu vào trong tâm trí.
Anh cười, dù chỉ trong chốc lát nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra nó là một nụ cười đầy chua chát. Cậu cùng anh làm sao có thể có thêm một lần nữa. Tình cảm của họ năm lần bảy lượt đứt gãy, giờ nó chỉ còn mong manh như sợi chỉ, sẽ dễ dàng hòa tan vào mây khói bất cứ lúc nào.
Anh tiến đến bên giường bệnh của cậu, bàn tay vươn ra nắm lấy đôi tay gầy xanh của cậu "Đời này không đền bù nổi cho em, tôi còn mặt mũi nào để kiếp sau gặp em thêm lần nữa chứ."
Lời nói nhẹ như gió thoảng của anh khiến tim cậu một giây lỡ nhịp, trong lòng dâng lên cảm giác xúc động không tả nổi.
"Tôi đã không còn có thể cho anh một cơ hội nào nữa rồi...."
"Không cần em cho tôi cơ hội." Anh nắm chặt lấy tay cậu "Tôi tự mình tìm kiếm cơ hội, một lần nữa đem em ngày xưa trả lại cho tôi."
Từng câu nói ngọt ngào của anh như một liều thuốc độc, khiến cậu như chìm trong cơn mê, không thể tự mình dứt ra.
"Hơn nữa, sau này...." Anh cúi xuống kéo mặt cậu nhìn thẳng vào mình "Không được tự ý làm chuyện thế này. Em không tiếc thương thân em, nhưng tôi thì có."
Trong tình yêu của họ, ông trời không tiếc thương đổ mưa nhiều lần, đem cảnh vật cũng như tương lai trước mắt mờ nhạt qua màn nước nặng hạt. Nhưng chỉ cần trong hai người họ, có một người cố chấp không buông tay, họ sẽ lại tìm thấy nơi bầu trời trong xanh cùng nắng ấm ngọt ngào, nơi họ có thể cùng nhau xây dựng lại từ đầu mọi thứ.
"Cùng em đi tới được đến ngày hôm nay, nó đơn giản là đã được tạo hóa sắp đặt trước. Sắp đặt cho em sinh ra là dành cho riêng mình tôi."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Từ hôm đấy anh ngày nào cũng ở bên cậu, chăm sóc cho cậu rất kĩ lưỡng. Cứ ngỡ từng hành động nhẹ nhàng và ôn nhu của anh có thể nỗi mệt mỏi trong cậu khôn nguôi nhưng hóa ra không phải vậy. Gương mặt vẫn không cảm xúc, đối với sự quan tâm của anh như gió thoảng mây bay.
"Lên xe đi, hôm nay tôi đưa em đi dạo." Quá chán chường với tâm trạng này của cậu, anh quyết định hôm nay sẽ thực hiện một số điều bất ngờ dành riêng cho cậu. Anh đẩy chiếc xe lăn vào, muốn cùng cậu ra ngoài cho thoải mái, mong rằng tâm trí cậu sẽ tốt hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Long Fic][KaiYuan] Đó Là Định Mệnh Của Chúng Ta.
Fanfiction"Yêu em từ lần gặp đầu tiên, cùng em trải qua bao nhiêu sóng gió và một khoảng thời gian dài, liệu em có còn yêu anh như anh yêu em?" Tôi cũng không biết câu trả lời của Nguyên, vậy hãy để thời gian cho bạn biết. Chỉ thờ...