Hoàng hôn treo trên bầu trời, ánh sáng chiếu rọi, mặt đất như được bao phủ bởi ánh sáng vàng rực.
Trên đường phố, xe ngựa vội vã, người đi lại tấp nập, tiếng rao bán không dứt bên tai.
Nơi này chính là nơi phồn hoa nhất trong kinh, tửu lâu trước mặt có lan can điêu khắc, kim bích huy hoàng.
Sắc trời dần tối, một đoàn quan viên mặc cẩm y quan phục từ Thần Tinh tửu lâu đi ra.
"Ngu đại nhân, hôm nay đến đây thôi, chúng ta cũng nên về Đại Lý Tự, cáo từ."
Người cầm đầu là Đại Lý Tự Khanh, Ngô đại nhân, hắn chắp tay với nam tử đối diện rồi hơi nghiêng đầu, khi nhìn thấy phía sau Ngu Tống có một công tử trẻ tuổi đang không kiên nhẫn nhìn bọn họ.
Ngô đại nhân bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài.
Nếu biết hôm nay vị tiểu tổ tông này ở đây, bọn họ sẽ không tới, đỡ phải chạy một chuyến này.
Nơi này là địa bàn của người ta thì không nói, chỉ riêng thân phận của hắn cũng không phải người bình thường đắc tội được.
Gương mặt Ngu Tống lạnh lùng, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn phía sau, người nọ mặc cẩm y màu xanh hoa quý, trên tay có một cọng cỏ đuôi chó đang lắc lư, hắn lộ ra nụ cười kiêu ngạo, đang khiêu khích nhìn ông ta.
Thật sự vẫn luôn ấu trĩ như mọi khi.
Ngu Tống không để ý tới hắn, sắc mặt ông ta càng trầm xuống, quay đầu đáp lễ với Ngô đại nhân, "Đại nhân đi thong thả."
Đoàn người Đại Lý Tự còn chưa rời đi, Hoắc Minh Thần đột nhiên hướng về phía đầu đường lớn tiếng hô: "Lạp huynh! Ngươi đến thật chậm! Làm cho ta chờ đợi lâu như vậy!"
Dứt lời, hắn cũng không để ý tới sắc mặt người chung quanh mà chạy đến giữa đường.
Từ xa, Lệ Sa đang chậm rãi đi tới, cô mặc y bào huyền sắc, bên hông có một thanh bảo kiếm, thân hình cao ngất tuấn lãng, cả người lại tản ra khí tức lạnh như băng, khí thế chung quanh đột nhiên lợi hại, không khí trong nháy mắt khẩn trương lên.
Mọi người thấy rõ mặt cô thì sắc mặt khẽ biến.
Ngoại trừ Hoắc Minh Thần đang vui vẻ, còn có Ngu Tống từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt chắp tay sau lưng đứng ở đó.
Hôm nay ông ta có vận khí gì mà lại gặp được vị đại tướng quân khiến người ta nghe tin đã mất mật này.
Một quan viên Đại Lý Tự khẩn trương nhìn Lạp Lệ Sa, không kịp tránh mà rơi đúng vào tầm mắt của cô, trong lòng lộp bộp một tiếng, rõ ràng hắn chưa từng làm chuyện gì khuất tất mà lại khẩn trương như thế. Cuống quít hoảng hốt nhìn về phía Ngô đại nhân, ánh mắt hướng về phía ông ta cầu cứu.
Hắn muốn về nhà.
Bọn họ đều là quan văn, chưa từng thấy qua sóng to gió lớn gì, càng chưa từng tiếp xúc qua những người xông ra chiến trường như thế này.
Không phải cố ý suy diễn nhưng thật sự là vị tướng quân này vô cùng bất đồng với võ tướng bình thường, ngay cả trên người Hoắc lão tướng quân năm đó cũng không có sự tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi ấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Lichaeng) Sau Khi Trọng Sinh Ta Đem Phu Quân Sủng Đến Tận Trời
Romancetruyện cover Tác giả: Dữu Nhất Chỉ Lê