Hậu cung can thiệp triệu chính là đại kỵ, dù có đôi khi các phi tần cũng nhắc đến nhưng họ chỉ coi đây là chuyện tán gẫu, nói qua loa rồi thôi. Lúc nhắc đến việc này, Tống tài tử không ngờ sẽ có người hỏi tiếp, nàng cứ tưởng nói thêm vài ba câu cũng chẳng sao, nhưng khi đối diện với Đào thải nữ tò mò chớp mắt, nàng không khỏi lo lắng chuyện này sẽ kéo dài mãi, cuối cùng phạm vào điều cấm kỵ.
Vì vậy, Tống tài tử cúi đầu, chuyên tâm nhào bột, giả vờ bình thản cười nói: "Không phải muội cũng bảo chuyện của họ đổi quốc quân chẳng liên quan đến Đại Yển sao? Thế thì họ có đến hay không liên quan gì đến chúng ta?"
Thế là câu chuyện chuyển sang đề tài khác, nhưng Vệ Tương cứ nghĩ mãi về việc này vì nàng nhận thấy lúc nói câu cuối cùng, nét mặt Tống tài tử không được tự nhiên.
Khi buổi tụ tập kết thúc, mọi người đều hồi cung, Quỳnh Phương đỡ Vệ Tương, thấy nàng đi vội nên nói: "Nương nương không cần sốt ruột, khi nãy ngự tiền có người đến báo hôm nay bệ hạ sẽ không tới dùng bữa."
Vệ Tương nhìn Quỳnh Phương.
Quỳnh Phương giải thích: "Mẫu tộc của Mẫn thần phi là Đông gia vào cung. Lần này bọn họ giúp đỡ rất nhiều trong trận tuyết tai, không chỉ gom lương thực từ khắp nơi mà còn phân phát cháo ở ngoài thành, quyên góp tiền cho Hộ Bộ, thế nên từ lâu bệ hạ đã muốn mở tiệc chiêu đãi. Nhưng Đông gia vì lo chuyện lương thực nên không có ở kinh thành, bây giờ mới việc, tiệc này đương nhiên phải tổ chức."
Vệ Tương gật đầu, lại thở dài: "Không ngờ thiên tai khó giải quyết đến vậy, đã sang năm mới rồi mà mọi người vẫn còn nhắc đến."
Quỳnh Phương cười khổ lắc đầu: "Tuyết đã ngừng từ lâu rồi, có điều sau thiên tai thường sẽ có đại dịch. Thêm vào đó dịch bệnh bùng phát vào mùa thu năm ngoái giờ lại tái phát, đúng là thêm dầu vào lửa. Nạn này nối tiếp nạn kia, ngân khố thật sự không đủ dùng. Không có tiền thì không giải quyết được gì cả, sau này sẽ càng phiền phức, thế nên từ trên xuống dưới ai ai cũng rất lo lắng."
Vệ Tương cũng từng trải qua khổ cực, dù khổ trong cung và ngoài cung khác nhau, nhưng nghĩ đến cuộc sống khó khăn của bá tánh, nàng vẫn cảm thấy xót xa.
Về đến Dao Trì Uyển, nàng lệnh cho bếp nhỏ nấu nồi canh gà thảo dược. Nấu xong, nàng lại cho người hỏi thăm, biết tiệc đã tan nên cầm hộp đồ ăn đến Tử Thần Điện.
Sở Nguyên Dục thương hoa tiếc ngọc, luôn ghi nhớ sở thích của nàng, biết dỗ dành nàng. Ngươi như vậy đương nhiên cũng cần ai đó ở bên cạnh chăm sóc, vì vậy Vệ Tương thường xuyên mang canh hoặc điểm tâm đến, lần nào bầu không khí cũng hài hòa.
Nhưng lần này khi nàng đến trước Tử Thần Điện, thái giám bên ngoài vào truyền lời như mọi khi, nhưng một lúc sau lại là đích thân Trương Vi Lễ ra ngoài, gã hành lễ rồi nói: "Bệ hạ đang nổi giận, các cung nhân đều phải cẩn thận từng li từng tí. Nương nương mang canh về đi, tránh để có chỗ nào không hợp ý bệ hạ lại vô tình bị liên lụy."
Vệ Tương ngẩn người.
Sở Nguyên Dục vốn không phải người hay nổi giận. Thời gian vừa qua dù vì tuyết tai mà bận rộn việc triều chính, nhưng khi ở bên nàng, hắn vẫn luôn dịu dàng, chỉ thỉnh thoảng mất tập trung, không hề bộc lộ sự bất mãn.
![](https://img.wattpad.com/cover/376832474-288-k257483.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
Kim điện tiêu hương - Lệ Tiêu
Historical Fiction🌹 Tên truyện: Kim điện tiêu hương /金殿销香 🌹 Tác giả: Lệ Tiêu / 荔箫 🌹 Dịch: Ndmot99🐬🐬🐬 🌹 Tình trạng: đang viết . . . Nhảy hố 07/10/2024