Nhà tổ của nhà họ Lý, Lâm Kỳ không ngờ rằng mình lại có thể quay về đây. Nhớ tới ngày đầu tiên về thế giới này, Lý Du đã định biến y thành xác sống. Y không thấy sợ, thậm chí còn thấy buồn cười, ngẩng đầu nhìn vị trí của Lý Du rồi bật cười ngốc nghếch.
"Cười cái gì vậy?" Lâm Xác Phong bước tới, "Nhìn ngốc quá."
Lâm Kỳ ngượng ngùng đáp: "Nhớ lại lần trước đến đây thôi."
Sắc mặt Lâm Xác Phong tái cả đi. Lần trước Lâm Kỳ tỏ tình với Lý Du, ông khi ấy còn tưởng y phát điên rồi. Không ngờ kẻ điên không phải là Lâm Kỳ, mà lại chính là thế giới này.
Thân phận thay đổi, đãi ngộ cũng khác biệt. Lâm Kỳ không còn bị nhốt trong trùng thất nữa mà được sắp xếp ở chung với Lý Du.
Phòng ngủ của Lý Du trống trải, Bành Việt phải bận rộn sắp xếp, bổ sung đồ đạc khắp nơi.
Lâm Kỳ và Lý Du đứng dưới mái hiên, lặng lẽ nhìn những hạt mưa rơi từ trên mái xuống, tí tách tí tách, tạo nên một không gian yên tĩnh lạ thường.
"Lý Hàm nhằm vào ta." Lý Du mở miệng.
Lâm Kỳ không ngạc nhiên. Trong lòng y nghĩ: Anh là nam chính, phản diện không nhằm vào anh thì nhằm vào ai? Rồi y lại nhớ đến cảnh mình hóa thành tro bụi, cảm giác bức bối lập tức xông lên.
"Ta là cổ trùng nhân mạng." Lý Du thả một quả bom xuống một cách đầy thản nhiên, liếc nhìn phản ứng của Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ chớp mắt mấy cái, khẽ nói: "Em là con người, sẽ không xứng với ngài sao?" Y cũng chỉ chấn động khoảng một giây mà thôi. Nam chính có thân thế trắc trở thì có gì kỳ lạ? Hơn nữa, chỉ cần là Lý Du, cho dù là yêu quái thì y cũng có thể cân nhắc chấp nhận.
Lý Du không ngờ phản ứng của Lâm Kỳ lại bình tĩnh như vậy. "Em không để ý sao?"
Lâm Kỳ nhìn lướt qua đôi môi hắn, sau đó lại quét mắt xuống eo bụng hắn, ánh mắt khó đoán: "...Cũng ổn, có thể chịu được."
Lý Du khẽ cười. Sự dịu dàng trong lòng hắn lan tỏa khắp cơ thể, khiến cả những đường nét trên khuôn mặt hắn cũng mềm mại hẳn đi.
Vốn dĩ đã đẹp, lúc này lại càng thêm rực rỡ như có ánh sáng dịu nhẹ bao phủ. Lâm Kỳ bị vẻ đẹp ấy làm cho chóng mặt, "Tiên sinh, ngài cười như vậy đẹp quá."
Lý Du nhìn thấy nụ cười của mình phản chiếu trong mắt Lâm Kỳ, bỗng nhiên cúi xuống hôn y.
Tiếng mưa rơi tí tách, như tấm rèm che phủ mái hiên, không khí ẩm ướt khiến Lâm Kỳ cảm thấy hơi hoảng hốt. Nụ hôn này quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức không chân thực.
Khi môi hôn rời đi, Lý Du nhẹ nhàng chạm trán vào trán y: "Tối nay ngủ với ta nhé?"
Lâm Kỳ: "......" Chân thực, cực kỳ chân thực.
Nhà tổ họ Lý đủ lớn, Lý Du đảm bảo dù Lâm Kỳ có kêu thế nào cũng không ai nghe thấy. Mà Lâm Kỳ cũng thực sự không thể nhịn được nữa.
Trong phòng ngủ ở nhà, vì lo tường vách mỏng manh không đủ cách âm, cộng thêm bản tính e dè, Lâm Kỳ chưa bao giờ dám hoàn toàn thả lỏng. Nhưng lần này thì khác, y có thể muốn rên thế nào thì rên, muốn to cỡ nào thì to cỡ nấy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam Mỹ| Xuyên Nhanh] Bản ngã tu dưỡng của người công cụ
Ngẫu nhiênTác giả: Đông Cảm Siêu Nhân Thể loại: Original, Đam mỹ, HE, Tình cảm, Huyền huyễn, Hệ thống, Xuyên nhanh, Xuyên sách, Chủ thụ , Kim bài đề cử 🥇 , 1v1 Hán Việt: Công cụ nhân đích tự ngã tu dưỡng [ khoái xuyên ] Nguồn: Tấn Giang Editor: Dưa Hấu Chấm...
![[Đam Mỹ| Xuyên Nhanh] Bản ngã tu dưỡng của người công cụ](https://img.wattpad.com/cover/355111248-64-k699732.jpg)