Chương 28: LGHP 8: Vì vinh dự của em

445 63 4
                                        

Editor: Dưa Hấu Chấm Muối
Wattpad: _bjyxszd_0810
______________________________

Kết quả kỳ thi tháng được công bố vào một ngày ngay sau ngày thi, bảng điểm dán trên bảng lớp. Lâm Kỳ không cao, kiễng chân hồi lâu cũng không nhìn rõ được. Chen chúc mãi cuối cùng cũng chen vào được bên trong, nhìn thấy tên của mình ở vị trí đầu tiên thì yên lòng, sau đó vội vàng tìm tên Mạnh Huy.

"Haha, được có hạng 47!" Lâm Kỳ không nhịn được mà cười ra tiếng, cười vui vẻ đến mức chẳng nhận ra các bạn xung quanh đã giải tán từ lúc nào.

Má y bị chọc nhẹ một cái, Lâm Kỳ quay đầu lại theo bản năng, một gương mặt đẹp trai vô cảm cận kề sát rạt, nụ cười của Lâm Kỳ lập tức cứng đờ.

Học sinh lớp 11-7 trơ mắt nhìn học sinh giỏi nhất lớp bị học sinh lớn tuổi đi học lại xách cổ áo lôi ra ngoài. Lớp trưởng, thượng lộ bình an nhé.

Lâm Kỳ không dám ho he tiếng nào, yên lặng để Mạnh Huy xách cổ ra một góc hành lang yên tĩnh.

Dưới những bụi cây cao lớn rũ xuống, lá cây xanh biếc được cắt tỉa gọn gàng, Lâm Kỳ nắm chặt tay, cúi đầu không dám lên tiếng. Mạnh Huy đứng bên cạnh y, thân hình cao lớn dù không nói lời nào nhưng vẫn mang áp lực mười phần. Lâm Kỳ cắn răng nói: "Vừa rồi em không cố ý."

"Không cố ý cái gì?" Giọng Mạnh Huy đều đều.

Lâm Kỳ: Được thôi, tui cố ý đó.

Ai bảo Mạnh Huy cứ thích trêu y, còn không cho phép y lén lút vui vẻ một tí à? Trong tương lai, mỗi lần sếp Mạnh ăn quả đắng thì đều để lại trong lòng y một hạt giống sung sướng.

 Bây giờ nhớ lại dáng vẻ Mạnh Huy nhét giấy vệ sinh trong lỗ mũi, y vẫn còn mắc cười đây này.

Lâm Kỳ không trả lời, nhưng trên mặt lại lộ ra ý cười. Dáng vẻ này khiến Mạnh Huy không giận nổi. Hắn chợt dùng sức mà quàng cổ Lâm Kỳ, Lâm Kỳ đang cười trộm nên không kịp đề phòng, bị hắn "tóm" được, đành giơ tay nắm cánh tay Mạnh Huy xin tha: "Em sai rồi, em không nên cười anh."

"Anh là gì của em?" Mạnh Huy cúi đầu, cười như không cười hỏi.

Lâm Kỳ ngơ ngẩn, thận trọng nói: "Anh Huy?"

Mạnh Huy nhìn y chằm chằm, ánh mắt bình tĩnh, đôi mắt hắn giống như dã thú, luôn phát ra ánh sáng nắm bắt lòng người. Bị hắn nhìn chằm chằm thực sự có cảm giác như bị dã thú theo dõi, cảm tưởng như một giây tiếp theo sẽ bị hắn nuốt vào bụng. Trái tim Lâm Kỳ căng thẳng đến đập dồn dập không thể khống chế. Ngay khi y hoảng loạn định chạy thì Mạnh Huy lại thả tay, nói: "Nhớ kỹ là được rồi."

Lâm Kỳ lập tức nhảy ra thật xa. "Xin, xin lỗi, anh Huy." Sau đó chạy vụt mất.

Mạnh Huy không đuổi theo, đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn vào bóng Lâm Kỳ biến mất nơi ngã rẽ.

Hắn cảm thấy Lâm Kỳ hơi đề phòng hắn, có đôi khi tránh né hắn, không giống như đơn giản là nhát gan ngại ngùng, ngược lại có vẻ đã nhìn thấu tâm tư của hắn.

Đương nhiên hắn cũng chẳng cố tình che giấu tâm tư của mình.

Lâm Kỳ là một đứa trẻ 16-17 tuổi, có thể biết gì chứ? Mạnh Huy đã nghĩ như thế.

[Đam Mỹ| Xuyên Nhanh] Bản ngã tu dưỡng của người công cụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ