Chương 118: OCTT 10: Thổ lộ

68 10 0
                                        

Editor: Dưa

Lâm Kỳ không dám quay đầu, chẳng hiểu sao lại có cảm giác như vừa bị bắt gian là sao chứ? Nhưng Hạ Nghiêu thì ngược lại, bình thản ngoái đầu, làm như không có chuyện gì mà bảo với Chung Yến Trai: "Tôi uống nhiệt độ bình thường." Nói rồi quay sang hỏi Lâm Kỳ: "Anh thì sao?"

"Tôi, tôi cũng uống bình thường." Lâm Kỳ lắp bắp đáp.

Ánh mắt như kim châm phía sau lưng rời đi, Lâm Kỳ thở phào một hơi, trong bụng lại nghĩ mình quả thực chẳng gánh nổi cái vai "trai đểu" này, bèn vội vã nói với Hạ Nghiêu: "Tôi đã ký hợp đồng với Chung Yến Trai rồi, cậu nên tự đi tìm một hoa tiêu khác thì hơn."

"Tôi có thể bồi thường phí vi phạm hợp đồng." Hạ Nghiêu thành khẩn nói.

Lâm Kỳ nóng nảy, "Đâu phải chuyện trả tiền vi phạm hay không."

"Thế thì là chuyện gì?" Đôi mắt Hạ Nghiêu khi không đeo kính đã mất đi lớp ngụy trang ôn hòa, lộ ra nhuệ khí bức người, "Tôi không mạnh bằng cậu ta hay sao?"

Một cốc soda từ trên cao hạ xuống, ngăn cách tầm mắt hai người, màu lam sùng sục bọt khí bên trong chiếc ly thủy tinh, Chung Yến Trai đứng phía sau ghế sô-pha, lạnh nhạt cất tiếng: "Là điều gì đã khiến anh sinh ra ảo tưởng thế?"

Sự việc bắt đầu rẽ sang hướng Lâm Kỳ chưa từng ngờ tới.

Chung Yến Trai và Hạ Nghiêu mỗi người đứng trước xe đua của mình. Hạ Nghiêu mỉm cười: "Hôm qua tôi đã chạy sân này hai vòng, quen thuộc với nó hơn cậu. Tôi có thể nhường cậu năm phút."

"Không cần." Chung Yến Trai nhếch môi, "Tôi sợ anh thua lại không cam lòng."

Lâm Kỳ đứng giữa hai chiếc xe, mặt mày khó xử. Dẫu y đã hết lời khuyên can, song cả Chung Yến Trai lẫn Hạ Nghiêu lại đều đồng lòng trong trận thi đấu vô nghĩa này.

Hạ Nghiêu dịu giọng: "Anh yên tâm, chúng tôi không lấy anh làm tiền đặt cược đâu, chỉ là so tài chơi chơi chút thôi."

Chung Yến Trai lạnh lùng nói: "Có những người, không đánh thì chẳng phục."

Lâm Kỳ: "..." Đều là nam chính cả, chẳng lẽ không thể sống hòa bình với nhau hay sao?

Hai bên ước định, xuất phát từ đây, chạy về điểm xuất phát rồi vòng về, lấy chỗ Lâm Kỳ làm đích cuối.

Lâm Kỳ đành phải làm trọng tài bất đắc dĩ. Y đứng giữa hai chiếc xe, giơ mũ bảo hiểm lên cao, ánh mắt lại thoáng liếc sang xe Chung Yến Trai. Qua hai lớp kính chắn gió và kính mũ, y chẳng biết hắn có thấy nét mặt mình không. Lâm Kỳ chỉ dùng khẩu hình nói một câu: "Cố lên."

Sau đó, Lâm Kỳ nhìn đến Chung Yến Trai đã đội mũ bảo hiểm nhẹ nhàng gật đầu với y.

Lâm Kỳ quay mặt về, trong lòng dường như đã thả lỏng hơn rất nhiều, bèn hạ mạnh chiếc mũ bảo hiểm xuống —— "Go!"

Hai chiếc xe gần như đồng thời lao vút đi, bỏ lại một dải khói bụi mịt mù. Lâm Kỳ quay mặt, trong dạ thầm nhủ: Tiểu Chung, phải thắng nhé.

Một giải đua chính thức thường có máy bay không người lái và trực thăng bám theo phát sóng toàn cảnh. Còn lúc này, Lâm Kỳ chỉ có thể sốt ruột đợi tại chỗ. Bộ đồ đua đã cởi nửa trên, buộc ngang hông. Y ngó quanh, nhanh nhẹn trèo lên tấm biển quảng cáo to trước cửa tiệm nước giải khát, ngồi thụp trên chai Coca khổng lồ, dõi mắt trông về phía xa xa.

[Đam Mỹ| Xuyên Nhanh] Bản ngã tu dưỡng của người công cụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ