Chương 71: HQRR 4: Biến thái

289 45 3
                                        

Editor: Dưa Hấu Chấm Muối
________________________

Trong trường quay khói lửa mù mịt, tiếng hô rền vang, một tiên nhân áo trắng từ trên trời giáng xuống, uyển chuyển nhào lộn giữa phông xanh, một thân nhẹ nhàng phiêu dật đối chiến với đám nhân vật hy sinh đang quần ẩu, mấy cái quạt máy cỡ lớn thổi ra hiệu ứng tiên khí ngập tràn. Diễn viên chính cũng có thực lực, động tác tiêu sái hữu lực, dáng người đoan chính đẹp mắt, nhìn thôi cũng biết là tay có căn cơ bài bản.

Cảnh treo dây hoàn tất, Diệp Phi Hồng không chút mỏi mệt. Trợ lý bước đến chỉnh sửa lại tóc tai và lớp hóa trang, "Anh Diệp, anh Trương vừa gọi qua, nói tối nay sẽ ghé đoàn phim một chuyến."

"Chỉ là tới thăm đoàn thôi à? Có gì khác không?" Diệp Phi Hồng hơi khó hiểu. Quản lý tới trường quay là chuyện bình thường, đâu cần thông báo trước làm gì.

"Anh Trương nói là có chuyện quan trọng, cực kỳ quan trọng."

Chuyện cực kỳ quan trọng?

Hôm nay Diệp Phi Hồng bảo Trương Hộ quay về Xuyên Lưu lấy giúp vài thứ, chẳng lẽ bên đó lại xảy ra chuyện gì?

Việc chấm dứt hợp đồng với Xuyên Lưu đều do Khải Thiên toàn quyền xử lý, ngay cả bài viết tình cảm sướt mướt kia cũng là sản phẩm của đội PR bên đó. Diệp Phi Hồng lướt Weibo, vừa đọc được đoạn văn như thể mấy cái "văn học bi lụy*" thì không nhịn được mà xóa luôn.

(*)Raw là 疼痛文学: văn học bi lụy, đau thương, là một cách gọi mang tính châm biếm về một kiểu viết văn hoặc phong cách kể chuyện bi lụy, đầy cảm xúc tiêu cực như đau khổ, dằn vặt, tuyệt vọng, cô đơn... thường xuất hiện trong các bài viết trên blog, mạng xã hội, tiểu thuyết. Nhìn chung là cái kiểu văn tình yêu tan vỡ, tuổi trẻ đau thương, rồi nỗi cô đơn, suy ngẫm sự đời của mấy bạn trẻ ấy.

Thật sự xử lý vụ này không được quang minh chính đại cho lắm. Nhưng trong giới này, tình cảm vốn chẳng đáng là bao so với lợi ích.

Sống trong cái giới này, nếu ai còn hành động theo cảm tính thì người đó chính là kẻ ngốc.

Từ một diễn viên đóng thế dưới đáy xã hội mà leo lên được tới vị trí bây giờ, Diệp Phi Hồng tất nhiên không ngu ngốc.

"Chia tay trong hòa bình" trong cái giới này chỉ là chuyện cười. Thật ra chỉ có cá chết lưới rách mới là chân lý.

Quay chụp đến khoảng 9 giờ tối mới xong, lúc gần kết thúc công việc thì Trương Hộ tới, mang theo cả thùng trà sữa đãi đoàn. "Phi Hồng nhà tôi mời đấy, mọi người vất vả rồi!"

Cả đoàn phim cảm ơn rôm rả. Diệp Phi Hồng cởi phục trang, đội mũ, chắp tay mỉm cười khiêm tốn với mọi người, sau đó lui vào phòng nghỉ của mình.

"Của cậu này." Trương Hộ đưa ly đồ uống lạnh cho cậu ta.

Diệp Phi Hồng rút khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi, "Em không uống đâu." Đang quay phim nên phải kiểm soát cân nặng, sắc mặt không vui lắm: "Tiểu Vũ nói anh có việc cực kỳ quan trọng, ở Xuyên Lưu có chuyện gì à?"

"Không phải anh, là Lâm Kỳ." Trương Hộ đáp.

Nghe đến cái tên này, Diệp Phi Hồng nhướng mày, "Anh ấy chửi anh à?"

[Đam Mỹ| Xuyên Nhanh] Bản ngã tu dưỡng của người công cụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ