Chương 12: ASCĐ-12

149 26 4
                                    

Editor: Dưa Hấu Chấm Muối
________________________

Nếu trước đây Lâm Kỳ còn có một chút nghi ngờ nào về Đỗ Thừa Ảnh, thì nó cũng tan thành mây khói trong đêm nay. Phẩm cách thật sự chênh lệch quá lớn, cho dù Đỗ Thừa Ảnh thật sự nhập ma, cũng sẽ không làm chuyện thấp hèn như vậy.

Lâm Kỳ hít sâu vài hơi rồi mới chậm rãi buông Đỗ Thừa Ảnh ra, "Xin lỗi sư huynh, đệ thất thố rồi."

"Không sao," Đỗ Thừa Ảnh vỗ nhẹ lưng y, "Ở trước mặt ta, đệ có ra sao ta cũng không cười đệ."

Cốt truyện thay đổi bất thình lình khiến Lâm Kỳ cũng có phần trở tay không kịp. Vốn dĩ y chỉ cần an phận mà làm từng nhiệm vụ là được. Ở trong thế giới nhỏ, y giống như một người ngoài cuộc bàng quan đứng nhìn. Mà hiện tại khi không biết con đường phía trước, mọi thứ đều mơ hồ, Lâm Kỳ mới phát hiện ra mình ngày càng hoà nhập vào thế giới này. 

Vừa rồi y đã thật sự sợ hãi.

"Không sao đâu," Đỗ Thừa Ảnh thấy sắc mặt y vẫn trắng bệch mất hồn mất vía như cũ, hắn cúi đầu nhẹ giọng nói, "Sau này ta sẽ không rời khỏi đệ dù chỉ nửa bước."

Lâm Kỳ quay mặt qua, nhìn Đỗ Thừa Ảnh bằng vẻ mặt phức tạp. Trước kia y còn nghi ngờ Đỗ Thừa Ảnh, thật là sai lầm.

"Đệ yên tâm, ta sẽ chỉ ở bên đệ thôi," Đỗ Thừa Ảnh thấy vẻ mặt là lạ của y, hơi chua xót nói, "Ta sẽ không......"

"Ta không có ý đó," Lâm Kỳ sốt ruột ngắt lời, một tay nắm lấy tay áo Đỗ Thừa Ảnh, gương mặt trắng bệch cũng đỏ bừng vì nôn nóng, "Sư huynh, ta biết huynh không phải loại người như vậy, ta thật sự không hề coi thường huynh."

Đỗ Thừa Ảnh yên lặng nhìn Lâm Kỳ, lại nghĩ tới cảnh tượng khi mới gặp người này. Đôi mắt phá tan sương mù đó duỗi tay về phía hắn, nhẹ nhàng chạm vào trái tim đã khô cằn của hắn. Từ đó, thế giới của hắn trở nên ấm áp và muôn màu muôn vẻ. Y luôn xuất hiện lúc hắn bất lực và đau đớn nhất, không hề do dự mà an ủi hắn.

Đỗ Thừa Ảnh im lặng, trở tay nắm lấy tay Lâm Kỳ. Lòng bàn tay của hai người đều đổ mồ hôi, Đỗ Thừa Ảnh ổn định giọng nói run rẩy, cố hết sức bình tĩnh nói: "Sao lại đổ nhiều mồ hôi thế này?"

"Bị dọa sợ." Lâm Kỳ ngượng ngùng cười.

"Ta đã sai linh điệp đuổi theo rồi." Đỗ Thừa Ảnh lấy chiếc khăn trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay giúp Lâm Kỳ, cảm xúc cuồn cuộn trong mắt hắn, "Thực ra ban nãy ta cũng rất sợ."

Nhìn thấy Lâm Kỳ nằm trên giường với vẻ mặt đau khổ, kinh mạch trên cổ rối bời run rẩy, tim Đỗ Thừa Ảnh đã ngừng đập trong giây lát. Hắn cúi đầu, áp trán mình lên lòng bàn tay Lâm Kỳ, lẩm bẩm: "Ta không thể chịu nổi lần thứ hai đâu."

Hắn nói không đầu không đuôi, nhưng Lâm Kỳ lại nghe hiểu.

Đã tới lúc này rồi, Lâm Kỳ mới chợt tỉnh ngộ. Cái chết trong vòng tay Đỗ Thừa Ảnh chỉ là một nhiệm vụ kết thúc đối với y. Nhưng với Đỗ Thừa Ảnh, nó lại là nỗi đau khắc cốt.

Nghĩ đến đây, Lâm Kỳ đột nhiên rút tay mình lại, lảng tránh nói: "Trời vẫn tối, chúng ta có thể nghỉ ngơi thêm một lát."

[Đam Mỹ| Xuyên Nhanh] Bản ngã tu dưỡng của người công cụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ