Chương 105: CSLT 18: Ta chịu được

121 24 2
                                        

Edit: Dưa

Vương Huyền Chân đưa bậc thang tới thật đúng lúc. Thái hậu đi ra ngoài, hạ lệnh miễn tội cho toàn bộ quan lại trong bộ Hình. Ánh mắt bà dừng lại trên người Lâm Kỳ lâu hơn đôi chút, song rốt cuộc lại gọi Hàn Phùng vào nội đường.

Lâm Kỳ đứng canh giữ bên ngoài, vẻ mặt không sao giấu nổi sự sốt ruột.

Vương Huyền Chân lẳng lặng nhìn Lâm Kỳ, chợt lại nhớ đến chính mình năm xưa.

Năm đó Thái hậu không được sủng ái, Vương Huyền Chân biết chuyện ấy lại mừng thầm trong bụng. Khi đó y còn nhỏ dại, cứ tưởng nếu tiên đế không thích thì ắt sẽ thả cho chị mình về nhà.

Y chỉ có một người chị gái, là người chị ngàn tốt vạn tốt của y. Vậy là y một lòng mong chị mình trở về, tiếp tục thương yêu y như xưa.

Năm đó mùa đông tuyết lớn phủ dày. Y vốn sợ lạnh nhất, thường ngày đều co ro trong phòng chẳng buồn ra cửa. Thế mà vừa nghe mẹ bảo sẽ thay cha vào cung thăm chị, y liền nhảy dựng lên, nói chi bằng để y đi.

Trên đường đi, tay ôm lò sưởi mà vẫn rét run, y nào ngờ chị mình sống trong cung lại khổ cực hơn ở nhà nhiều đến thế. Cung điện lạnh như băng khiến răng y va vào nhau lập cập, chị y mặt mày giá buốt đến sắp đóng băng mà y phục vẫn mỏng manh đơn bạc. Còn Hoàng đế kia, vừa trông đã biết chẳng phải hạng dễ ở chung.

Vương Huyền Chân không vui nổi nữa. Lúc ra khỏi cung, y lưu luyến đến nỗi cứ ba bước lại ngoái đầu một lần, nhìn lại cửa cung tầng tầng lớp lớp, nét mặt khi ấy cũng hệt như vẻ sốt ruột của Lâm Kỳ bây giờ.

"Đừng lo." Vương Huyền Chân thấp giọng nói, "Thái hậu sẽ không làm khó hắn đâu."

Nhưng Lâm Kỳ chẳng lo điều ấy. Y chưa từng hoài nghi tài bày mưu tính kế của Hàn Phùng. Cái y lo là hắn sẽ càng lúc càng lún sâu vào vòng xoáy quyền lực, từng bước đi vào vết xe đổ của tiền kiếp.

Nước quá trong thì không có cá, ở chốn quan trường càng lâu, Lâm Kỳ càng thấm thía sự khó khăn trong việc giúp Hàn Phùng đạt được mục tiêu ở thế giới này.

"Đa tạ Quốc cữu gia kịp thời tương trợ." Lâm Kỳ bớt chút tâm tư, cảm ơn Vương Huyền Chân một tiếng.

Vương Huyền Chân chợt nói: "Lâm Kỳ, hay là ngươi làm con trai ta đi?"

"Dạ?" Lâm Kỳ kinh ngạc đến ngẩn người, suy nghĩ rối bời, nghi ngờ bản thân có nghe nhầm chăng.

"Phải đó, ngươi làm con nuôi của ta đi, vậy thì sau này chẳng ai dám đắc tội với ngươi nữa." Vương Huyền Chân chỉ là nhất thời lóe lên ý tưởng, nhưng nói đến đâu lại càng phấn khởi đến đấy, "Tới khi ta chết rồi, mấy phần gia sản kia cũng để lại hết cho ngươi."

Lâm Kỳ dở khóc dở cười: "Quốc cữu, xin người chớ đùa như vậy."

Vương Huyền Chân nổi hứng bất chợt, nhưng càng nghĩ lại càng thấy khả thi, cúi đầu tự chìm trong ảo tưởng của mình.

Tiền Bất Hoán đứng bên cạnh, nhìn mà âm thầm thay đổi cách nhìn với Lâm Kỳ.

Bao năm nay có không ít mỹ nam tới lui bên cạnh Vương Huyền Chân. Loại người nào y cũng từng gặp, hoặc là giao dịch quyền sắc, hoặc si mê sắc đẹp, rốt cuộc cũng chỉ như mây như khói, Vương Huyền Chân chưa bao giờ bao giờ luyến tiếc.

[Đam Mỹ| Xuyên Nhanh] Bản ngã tu dưỡng của người công cụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ