Chương 73: HQRR 6: Người với chó bất đồng

234 46 6
                                        

Cuối cùng cũng tiễn được Địch Lam vào phòng thử vai, Lâm Kỳ thở phào nhẹ nhõm, đầu gối như nhũn ra, chậm rãi ngồi lại xuống ghế. Thật ra trong lòng y vẫn có chút lo lắng — Địch Lam có độ hắc hóa 100%, hoàn toàn đi ngược với thiết lập dự tính của nam chính trong thế giới này, không thể chắc được hắn có phá rối gì trong buổi thử vai để cố tình làm hỏng hay không.

Ánh mắt Lâm Kỳ rơi lên cánh cửa phòng thử vai, trông vô cùng chuyên chú.

Diệp Phi Hồng cuộn kịch bản lại, đưa cho Trương Hộ: "Em qua đó một chút."

Trong tầm mắt Lâm Kỳ xuất hiện một đôi chân dài, y ngước mắt lên: "Tránh ra."

Diệp Phi Hồng: "Nói chuyện đi."

"Không có gì để nói."

"Cũng không đến mức phải thế chứ?"

"Đến mức gì? Cũng không cùng công ty nữa, nghệ sĩ với quản lý, đương nhiên phải giữ khoảng cách." Lâm Kỳ dịu giọng, "Người quản lí của cậu đang nhìn đấy."

Diệp Phi Hồng: "Bỏ qua quan hệ giữa nghệ sĩ và quản lí, em nghĩ ít ra chúng ta vẫn là bạn."

Lâm Kỳ thấy hơi mệt tâm.

Cái mệt này khác với cảm giác khi đối mặt với Địch Lam.

Dù Địch Lam có phiền thế nào thì cũng là trẻ nhỏ nhà mình, y chịu đựng được.

Còn Diệp Phi Hồng đã đi ăn máng khác đến mức trở mặt rồi, mà vẫn còn muốn dây dưa qua lại. Lâm Kỳ giơ tay ngoắc ngoắc, động tác hờ hững như đang trêu mèo chọc chó.

Những nghệ sĩ khác đến thử vai cũng không nhịn được mà liếc sang nhìn.

Diệp Phi Hồng do dự một chút rồi vẫn cúi người, ghé sát bên tai Lâm Kỳ, nghe rõ y nói một từ: "—— Cút."

Giọng điệu ôn hòa, nhẹ nhàng bâng quơ.

Diệp Phi Hồng khẽ cười, đứng thẳng dậy.

Trên mặt Lâm Kỳ cũng treo nụ cười nhã nhặn.

Cả hai người đều đang cười, nhưng ai tinh ý thì đều nhìn ra giữa ánh mắt ấy như tóe lửa, chẳng khác nào sắp lao vào đánh nhau ngay tại chỗ.

Lần này Lâm Kỳ đúng là lỗ nặng mà.

Xuyên Lưu gần như dồn hết tài nguyên tốt nhất cho Diệp Phi Hồng, bao gồm cả bộ phim tiên hiệp mà cậu ta đang quay. Từng cái "bánh thơm" được nhét cho cậu ta, đắp nặn ra một ngôi sao đang hot.

Kết quả thì sao? Giống như Thẩm Vấn Hàn, đúng lúc nổi thì lại bỏ đi.

Bọn họ thấy Lâm Kỳ đúng là xui xẻo, nhưng mặt khác cũng nghĩ chắc y có lý do không giữ nổi người. Nếu không thì tại sao liên tục có người rời đi như thế được?

Hôm nay Lâm Kỳ lại dẫn tới một mầm non sáng giá thế này, không biết liệu có may áo cưới cho người khác một lần nữa không.

"Thật ra nói thật, tôi rất muốn được Lâm Kỳ dẫn dắt," Một nghệ sĩ nhỏ đang chờ thử vai ngồi ở trong góc nhỏ giọng với người cùng công ty, "Nếu nổi lên thì lập tức có công ty lớn đến tiếp nhận, sướng phải biết."

[Đam Mỹ| Xuyên Nhanh] Bản ngã tu dưỡng của người công cụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ