Chương 117: OCTT 9: Nam chính thứ hai

108 11 2
                                        

Editor: Dưa

Lâm Kỳ lúc mới nổi tiếng thì khá cao ngạo, làm ra không ít chuyện khác người. Ví dụ như PK với cao thủ của ban tổ chức, bôi đen logo nhà tài trợ mà mình ghét trên bộ đồ đua, lên bục vô địch thì cởi trần vung áo múa may, chuyện gì càng ngông cuồng thì càng thích làm.

Thiên tài trẻ tuổi, ngông cuồng ngang ngạnh, cả thế giới chẳng trói nổi cái cốt cách phản nghịch ấy. Kiểu tính cách này vừa dễ bị ghét, cũng vừa dễ hút fan.

Tối hôm qua Hạ Nghiêu không kịp đến đón gió tẩy trần cho Lâm Kỳ, trong lòng hối tiếc muốn chết, không ngờ lại chạm mặt y ở khách sạn. Lúc đầu Lâm Kỳ còn gục mặt lên cánh tay Chung Yến Trai nên cậu ta chưa nhận ra.

Cho đến khi Lâm Kỳ ngẩng đầu, Hạ Nghiêu lập tức mừng rỡ vô cùng. Chỉ là cậu ta nghĩ lần này Lâm Kỳ đến trường đua để tìm cơ hội tái xuất, ai ngờ lại chuyển nghề sang làm hoa tiêu.

"Thôi, tối qua đã tụ tập rồi, không đi thì hơn." Lâm Kỳ gian nan từ chối.

Trên mặt Hạ Nghiêu không hề có vẻ ngượng ngùng vì bị từ chối, chỉ khẽ cười với cả hai người: "Vậy tôi nhường lại chỗ cho các anh, hai người cùng ăn đi."

"Sao có thể không biết xấu hổ như thế được," Lâm Kỳ vội nói, "Bọn tôi ra ngoài ăn."

Hạ Nghiêu kiềm chế gật đầu với Lâm Kỳ, gọi nhân viên phục vụ: "Xin hãy chuyển chỗ tôi đã đặt cho vị này." Nói rồi mỉm cười với Lâm Kỳ: "Gặp lại ở sân huấn luyện."

Y nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Nghiêu, trong lòng cảm khái: Thì ra ở thế giới này, Hạ Nghiêu lại là fan của y. Chẳng trách khi ra mắt với tư cách tay đua, cậu ta chưa từng bị thương mà lại cam tâm tình nguyện làm nền, đi làm hoa tiêu, là để theo gót thần tượng sao?

"Đi thôi." Chung Yến Trai quay người bước vào nhà hàng.

Lâm Kỳ rất bất ngờ, y còn tưởng theo phong cách trước nay của Chung Yến Trai thì hắn sẽ quay lưng bỏ đi, đánh chết cũng không ăn chứ.

Món ăn trong nhà hàng của khách sạn rất ngon, Lâm Kỳ vừa ăn vừa khen, cuối cùng giả vờ như vô tình hỏi Chung Yến Trai đang im lặng: "Cậu thấy đồ ăn ở đây thế nào?"

"Cũng được." Chung Yến Trai uống một ngụm nước.

"Anh bỗng phát hiện fans của mình cũng không ít."

"Ừ."

Lâm Kỳ thấy sắc mặt hắn điềm tĩnh, nghĩ bụng sao Chung Yến Trai lại bình thản với sự nhiệt tình của Hạ Nghiêu thế này? Chẳng lẽ giữa hai nam chính có mối dây vô hình nào đó hóa giải được tính tình gắt gỏng của Chung Yến Trai?

Lâm Kỳ suy nghĩ lung tung một hồi, trên đường đến trường đua vẫn còn ngẩn ngơ, ngay cả khi xe dừng lại cũng chưa phát hiện, cứ thất thần suy nghĩ mãi.

Chung Yến Trai co khuỷu tay khẽ đẩy một cái, Lâm Kỳ giật mình, nhìn ra ngoài cửa sổ mới ngẩn ra nói: "Đến rồi."

Chung Yến Trai cũng chẳng rõ y đang thất thần nghĩ gì —— chẳng lẽ đang nghĩ tới Hạ Nghiêu?

Thật ra đối với những người hâm mộ thật lòng thích Lâm Kỳ, Chung Yến Trai không có ác ý gì, với một Lâm Kỳ đã lặng im nhiều năm thì những người hâm mộ này cực kỳ quý giá. Hắn cũng trân trọng tấm lòng ấy.

[Đam Mỹ| Xuyên Nhanh] Bản ngã tu dưỡng của người công cụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ