Chương 54 : Gần thêm một bước

8.9K 442 66
                                    

Tô Uyển tầm mắt thông qua cửa sổ xe nhìn ra cảnh vật bên ngoài, quả thật cô nhi viện Vạn Phúc rất nhỏ, chỉ là một nơi tràn đầy tình thương nằm khuất trong dòng người vội vã và Thượng Hải phồn thịnh mà thôi. Nhưng đây lại nơi Trương Đình Ngữ lớn lên trong 4 năm liền. Bất giác trong lòng Tô Uyển dâng lên một chút bồi hồi cùng tò mò muốn khám phá nơi từng nuôi dưỡng lão bà của mình những năm tháng đó.

Trương Đình Ngữ ngồi yên trong xe một lúc lâu mới có thể miễn cưỡng nhích thân mình mở cửa xe. Mỗi năm đều là định kì 2 lần đến thăm nơi này, đã muốn quen thuộc nhưng tâm nàng vẫn cứ thế rối loạn. Có lẽ đoạn kí ức tại nơi đây sẽ mãi khắc vào tâm khảm nàng, cho dù bao nhiêu năm trôi qua cũng sẽ không như thế phai mờ đi.

"Tiểu Ngữ!"

Thanh âm ôn nhu vang lên đánh vỡ bầu không khí trầm mặc của hai người. Tô Uyển là người phản ứng đầu tiên, tầm mắt liền bắt được thân ảnh của nữ nhân trung niên trông rất phúc hậu bước ra từ cổng cô nhi viện. Bộ dáng tươi cười khiến nàng đoán chắc đây có thể chính là người chăm sóc trẻ em mồ côi nơi này, mà cũng chính là người đem lão bà nàng nuôi lớn. Tô Uyển nghĩ cũng không nghĩ, nở ngay nụ cười tỏa nắng với nữ nhân trung niên kia.

Bà Lâm vốn dĩ là người đồng lập nên cô nhi viện Vạn Phúc cùng một ông chủ nhỏ với lí do muốn chăm lo cho những đứa trẻ vô gia cư. Mà bà cũng là người chính tay chăm sóc cho lũ trẻ, chỉ thuê thêm 2,3 người khác phụ trách dọn dẹp mà thôi. Đối với chuyện Trương Đình Ngữ trở lại thăm cô nhi viện cùng bà đã trở nên quá quen thuộc. Nhưng hôm nay hài tử này lại mang theo một hài tử khác đến thăm, bà tổng cảm thấy rất lạ. Với tính cách và thân phận của Trương Đình Ngữ lúc này là đại tổng tài, đáng lẽ nên tránh cho người khác biết quá khứ không được trải đầy hoa hồng của bản thân, hơn nữa Trương Đình Ngữ từ khi đến cô nhi viện đều rất khép kín. Nếu không phải bà vận dụng hết tâm tư tìm cách cho hài tử đó hòa nhập, chỉ sợ nàng sẽ rất khó có ngày hôm nay.

Bà Lập hiền từ cười đáp lại Tô Uyển, không hiểu sao lại có chút hảo cảm mặc dù chưa bao giờ tiếp xúc qua.

"Má Lâm, con về rồi."

Trương Đình Ngữ không thấy được sự phân tâm và do dự trong đáy mắt bà Lâm nên rất tự nhiên bước lên nắm lấy tay bà như thường lệ. Chính là đôi tay đầy vết chai sạn này không hiểu sao luôn mang lại cảm giác ấm áp khó tả cho nàng. Còn nhớ nhiều đêm khó ngủ vì lạ chỗ, lạ bạn, bà Lâm dành hết cả buổi tối kể chuyện dỗ nàng vào giấc ngủ, mãi đến tận gần sáng thì hài tử bướng bỉnh mới chịu nhắm mắt buông tha bà. Thế nhưng bà Lâm một chút cũng không sinh khí, ngược lại còn rất vui vì Trương Đình Ngữ chịu tiếp nhận bước đầu.

Bà Lâm vươn đôi tay xoa lên tóc Trương Đình Ngữ. Hài tử năm nào còn thút thít trong chăn mỗi đêm nay đã trưởng thành đến nhường này, bà rất tự hào về Trương Đình Ngữ. Một đứa trẻ không xuất thân từ gia đình danh giá, lại bị mất hết ba mẹ và em gái trong một cuộc tai nạn giao thông, vậy mà Trương Đình Ngữ vẫn rất kiên cường vượt qua giai đoạn khó khăn đó. Phải mạnh mẽ bao nhiêu? Phải có bao nhiêu dũng khí thì một đứa trẻ mới 6 tuổi mới có thể không vì thế khép kín tâm mình lại một cách tiêu cực? Bây giờ vịt con đã hóa thành thiên nga với bộ lông trắng tuyết, hết thảy đều là thành quả của mọi cố gắng và nỗ lực của Trương Đình Ngữ.

[BHTT] [Hiện Đại] [Tự Viết] [Hoàn]Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối - Trường An ThủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ