Chương 114: Chân tướng

9.9K 458 126
                                    

Trương Đình Ngữ yên lặng nằm bên cạnh Tô Uyển ôm lấy nàng ta thật chặt. Dù một đêm trôi qua không có động tĩnh gì nhưng đôi chân mày nhíu chặt kia cũng đủ biểu thị bao nhiêu khó chịu trong lòng. Tô Uyển tỉnh lại không bao lâu, tâm tình cũng theo đó ngày một loạn hơn.

Mấy tia nắng sớm len lỏi qua ô cửa sổ chiếu vào sàn gạch lạnh lẽo, đồng thời sưởi ấm căn phòng tịch mịch. Dường như phát hiện người ôm mình đã tỉnh giấc, Tô Uyển giật giật khóe mi tiếp nhận tia sáng đầu tiên của ngày mới. Cái cằm quá mức đẹp đẽ của Trương Đình Ngữ đặt ngay trên chóp mũi của nàng như loại mê dược khiến nàng không thể nào rời mắt. Mãi đến khi lông mi chạm vào khóe môi kia đánh động, Trương Đình Ngữ mới khẽ cúi xuống xem xét. Không ngờ đôi mắt sáng trong sớm đã mở to thu hết thảy vào tầm nhìn khiến Trương Đình Ngữ có chút ngại ngùng.

"Em dậy từ khi nào?"

Tô Uyển vươn tay ôm lại Trương Đình Ngữ, nếu không phải vì vai bị thương chưa khỏi hẳn thì nàng đã đem cả người kia vui vào trong lòng yêu thương âu yếm. Mà đối với loại kề sát như vậy, Trương Đình Ngữ sớm đã quen thuộc. Tiểu ngu ngốc muốn làm nũng, nàng há lại không dỗ dành. Tay nâng lên vuốt lưng vồ về lưng Tô Uyển, nàng khẽ bật cười đến xinh đẹp thì thầm bên tai.

"Mới sáng sớm đã nũng nịu sao?"

"Một chút nữa thôi... "

Tô Uyển lại càng thêm dán sát, chỉ sợ chỉ cần một khe hở xuất hiện, định mệnh sẽ lập tức mang nàng rời xa Trương Đình Ngữ. Một tháng hơn bất tỉnh, Tô Uyển đã sống trong mộng mị không biết bao sâu, lại chợt phát hiện tim mình nếu không có người bên cạnh lấp đầy, hẳn sẽ tạo thành lỗ hổng vô hạn.

"Uyển ngoan, để chị rửa mặt cho em."

"Không cần đâu, nhưng em đói bụng."

Cũng không phải quá đói, nhưng ý đồ của Tô Uyển lại bị che mờ bởi sự lo lắng của Trương Đình Ngữ. Thấy người kia lập tức bật dậy, tóc còn chưa kịp sửa sang đàng hoàng đã muốn ly khai giường.

"Ngữ, lại gần em chút."

Tay vươn ra, Tô Uyển làm bộ đáng thương long lanh đôi mắt gọi lại Trương Đình Ngữ tất bật. Sự thật chứng minh người bệnh rất được ưu ái khi Trương Đình Ngữ không chút nghi ngờ đã cúi xuống gần Tô Uyển. Chỉ là còn chưa kịp định hình, tay Tô Uyển đã kéo lại cả thân thể người yêu, môi bất ngờ tập kích hai cánh hoa yêu kiều dưới cái mũi cao nhỏ của Trương Đình Ngữ. Lâu lắm rồi nàng mới có dịp thưởng thức vị ngọt đến tận tâm như thế này, có lẽ là từ cuộc chia ly hai năm trước. Trương Đình Ngữ mặc dù tha thứ, nhưng mọi hành động thân mật chỉ dừng lại ở hôn má và nắm tay. Nay được đặc quyền trăm năm khó gặp, Tô Uyển tất nhiên sẽ không bỏ qua.

Nàng càng kéo càng gần sát mặt Trương Đình Ngữ, nhận thấy phản kháng cũng dần mất đi, Tô Uyển đánh bạo tách hàm người kia ra, luồn cái lưỡi hư hỏng vào đó làm loạn. Ngọt quá, chưa bao giờ thoải mái như vậy, Tô Uyển không khỏi sa vào trầm mê. Mà Trương Đình Ngữ dường như cũng rất hưởng thụ nụ hôn bất ngờ này, tay đặt sao đầu Tô Uyển đỡ lấy làm nụ hôn càng sâu thêm.

[BHTT] [Hiện Đại] [Tự Viết] [Hoàn]Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối - Trường An ThủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ