Chương 98: Cáp Nhĩ Tân

8.1K 422 91
                                    

Thời điểm cả hai đáp xuống sân bay ở Cáp Nhĩ Tân đã là hơn 10 giờ tối. Hành lí của Trương Đình Ngữ chỉ có cái vali nhỏ, còn của Tô Uyển lại còn gọn gàng xinh xắn hơn khi chỉ là cái túi du lịch bé xíu. Không biết nàng ta đựng cái gì trong đó, nhưng cuối cùng Tô Uyển vẫn giành giật để xách túi cho bằng được. Sân bay ở Cáp Nhĩ Tân rất rộng, phỏng chừng ra đến cửa khẩu phải đi bộ hơn 15 phút mới tới, vậy mà Tô Uyển lại không có vẻ mệt mỏi thở dốc gì, nhưng giọt mồ hôi trên thái dương tất nhiên lọt vào mắt Trương Đình Ngữ rồi.

"Trương tổng, xe bên kia."

"Cô gọi xe sao?"

Tô Uyển lại không đáp, động tác lấy trong giỏ ra một thẻ kí tự nào đó đưa cho tài xế, ông ta liền cung kính đem hành lí để sau đuôi xe, Tô Uyển cũng đi theo để sắp xếp cho nhanh. Đến lúc cả hai yên vị trong xe, đỉnh đầu Tô Uyển đã nhiễm vài hạt mưa ngâu nên có hơi ướt át.

"Trương tổng, cô không ướt chứ?'

"Tô tổng. Tóc cô..."

"Ah không sao!"

Tô Uyển đem tóc thả ra, mấy sợi ướt nhẹp rơi xuống cổ áo, rồi không biết từ đâu, nàng ta lôi ra một cái khăn nhỏ lau hết nước đi. Không thể phủ nhận Tô Uyển rất xinh đẹp... xõa tóc làm cho ngũ quan thoắt ẩn thoắt hiện càng tăng thêm mị hoặc, đến nỗi vị tài xế cũng len lén nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát mỹ nhân. Tô Uyển tất nhiên nhận ra, với tay lên một chút, gạt cần tấm kính ngăn cách phía sau xe, sau đó mới thoải mái dựa vào ghế xe thư giãn, trong khi Trương Đình Ngữ từ khi nào đã ném tầm mắt ra ngoài phố như một cách để trốn tránh.

Chiếc xe sau 20 phút đi cũng tới được khách sạn mà cả hai đặt phòng trước, nhưng bi kịch lại lần nữa ập đến...

"Xin lỗi Trương tiểu thư, Tô tiểu thư, phòng đặt trước do hỏng hệ thống nước nên chỉ còn một phòng thôi..."

Nhân viên tiếp tân hết sức cung kính xin lỗi cả hai, nhưng mà cũng đâu phải họ muốn, nên Tô Uyển cũng không có cách nào phàn nàn. Nhìn đến Trương Đình Ngữ đã mệt mỏi cả ngày đứng cạnh, Tô Uyển cũng không đành lòng đem nàng ta đi thêm nơi nào nữa.

"Vậy tôi lấy một phòng. Trương tổng, cô ở đây, tôi sẽ tìm nơi khác qua đêm."

Tô Uyển trên mặt chỉ toàn là ý cười, còn giúp Trương Đình Ngữ lấy chìa khóa, đem hành lí vào thang máy để ngay ngắn. Nhưng ngay khi Tô Uyển định rời khỏi, Trương Đình Ngữ bất ngờ hé môi gọi lại.

"Tô tổng... Dù sao cũng đã khuya rồi, phòng cũng có hai giường. Chúng ta..."

Không phải, tuyệt đối không phải là Trương Đình Ngữ cố ý, nhưng Tô Uyển cũng mệt mỏi cả một ngày không kém gì nàng, mới vừa nãy còn mắc mưa, vả lại trời khuya thế này đi một mình nhỡ đâu gặp chuyện không hay... Nghĩ cũng không dám nghĩ, Trương Đình Ngữ mới đánh động đề nghị, mặt cúi gằm né tránh ánh mắt Tô Uyển trong khoảnh khắc đó.

Mà người kia tựa như cũng bị kinh hách không ít, đôi mắt to tròn mở to hết cỡ nhìn chằm chằm vào Trương Đình Ngữ giống như còn chưa thể tiếp nhận được.

"Trương tổng... cô nói thật sao?"

"Ừ..."

Tô Uyển suýt nữa thì đã đem tát vào mặt mình để xem đây là thực hay mơ rồi. May mà tu luyện tinh thần thép mấy năm, Tô Uyển rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh chui vào thang máy, sánh vai đứng cạnh Trương Đình Ngữ mà bụng mở cờ còn hơn con dân mới khởi nghĩa thắng!

[BHTT] [Hiện Đại] [Tự Viết] [Hoàn]Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối - Trường An ThủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ