Chương 113: Chân chính đối mặt

9.9K 423 95
                                    

Tô Uyển suy yếu nằm trên giường nhưng ngón tay lại không rời lòng bàn tay ấm áp của Trương Đình Ngữ. Nàng muốn nắm lấy, nhưng toàn thân đều bất lực đến không cử động được, Tô Uyển liền nhíu mày gắt gao nhìn Mạc Tư Tư đứng cạnh giường.

"Em tỉnh rồi sao? Uyển!"

Trương Đình Ngữ từ nãy đến giờ không hề rơi một giọt lệ nào cho đến khi nhìn thấy con ngươi sáng trong của người nàng yêu nhất, van cảm xúc mới được mở tung tuôn trào. Hai khóe mắt cay xè bị che phủ bởi màn sương mù dày đặc mặc cho có bị lau đi vẫn cứ thế rỉ ra suối nguồn xúc động. Nàng run rẩy đem ngón tay thon dài lên vuốt ve sườn mặt Tô Uyển, tựa hồ chỉ cần chạm mạnh, mọi thứ tốt đẹp trước mắt sẽ một khắc tan biến.

"Uyển..."

Thanh âm của Mạc Tư Tư bên cạnh cũng không giấu được tia xúc động muốn hỏi han, nhưng thủy chung ánh mắt kia đối bà chỉ là muôn phần chán ghét. Tô Uyển có chút mơ hồ ly khai tầm mắt, dùng tất cả ôn nhu âu yếm mà nàng có thu tất cả nước mắt của Trương Đình Ngữ vào. Nàng thực sự muốn lau đi những giọt nước đắng quý giá kia nhưng lại không tài nào nhấc tay lên.

"Đừng... Đừng khóc... Em tỉnh rồi..."

Cố họng khô khốc, Tô Uyển phải cố gắng lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh. Dường như đã bị câu nói lưu loát lúc vừa tỉnh dậy rút đi toàn bộ khí lực, Tô Uyển ho khan vài cái, bộ dáng có chút chật vật bám vào cạnh giường.

"Uyển... Mau, uống một hớp nước đi!"

Trương Đình Ngữ vội vạng rót cốc nước ấm sớm đã được chuẩn bị để chờ ngày Tô Uyển tỉnh lại trên bàn, dùng một tay đỡ lấy đầu người kia nâng lên, nàng cẩn thận đút nước cho Tô Uyển. Mặt khác Mạc Tư Tư không hề chậm trễ bấm chuông báo động bác sĩ chạy đến.

Chỉ vài phút sau, Vương Y Dạ và Trầm Giai cùng ba y tá đã xuất hiện ở cửa phòng bệnh. Dù Trương Đình Ngữ và Mạc Tư Tư không hề muốn li khai nhưng nếu ở lại chỉ khiến cản trở thêm mà thôi, đành ngậm ngùi chờ ở ngoài. Không ai nói với ai câu nào, thủy chung chỉ có lo lắng hướng về người nằm trên giường, thậm chí không khí căng thẳng nồng nặc mùi thuốc súng vừa nãy cũng bị rút đi không sót lại mảnh nào.

"Tô Uyển, há miệng ra."

Vương Y Dạ mang theo đèn pin nhỏ kiểm tra hết mắt sẽ đến cổ họng Tô Uyển, còn Trầm Giai đưa ống nghe vào xác định mọi thứ đã bình thường hay chưa. Mà người ghét bị đụng chạm như Tô Uyển cư nhiên lại thản nhiên nằm đó cho mọi loại xốc đẩy, không khỏi có chút kì lạ.

"Tô Uyển, cô có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

Trái với dự đoán của Vương Y Dạ, Tô Uyển rất điềm tĩnh nhìn vào mắt nàng. Ánh mắt kia đối với phó viện trưởng Vương có thể nói là vừa quen vừa lạ. Lạ là bởi đã lâu lắm rồi, nàng không có nhìn thấy tia sáng nào ấm áp và ôn nhu kiên định giống như ngày đó, còn quen... không phải 17 năm trước liền ngày nào cũng được chiêm ngưỡng sao?

Tô Uyển im lặng một lúc lâu cũng không lên tiếng, Trầm Giai còn tưởng nàng có chỗ nào khó chịu định vươn tay kiểm tra thì thanh âm dù khàn đặc nhưng vẫn chứa ngữ khí khiến nàng suýt chút nữa đánh rơi ống thuốc trên tay.

[BHTT] [Hiện Đại] [Tự Viết] [Hoàn]Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối - Trường An ThủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ