Không biết bên điện thoại là thông báo tin tức gì, Trương Đình Ngữ lập tức hất chăn ngồi dậy xuống giường vô cùng khẩn trương. Nàng không kịp làm gì ngoài khoác vào chiếc áo da rồi lập tức chạy ra khỏi cửa. Trương phu nhân và hai người hầu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, lát sau mới hối hả chạy theo gọi lại con gái.
"Tiểu Ngữ, con đi đâu?"
"Tiểu thư!!!!"
Tim Trương Đình Ngữ đập rất mạnh, tựa hồ chỉ cần chịu thêm một đả kích nữa thì lập tức sẽ vỡ vụn không còn có thể hàn gắn. Vì sao hạnh phúc đối với nàng luôn ngắn ngủi đến vậy? Tô Uyển... Tô Uyển... Hình ảnh ngũ quan kia cứ hiện lên trước mắt nàng, thật muốn vươn tay chạm vào, nhưng chỉ sợ một khi chiếm hữu, hình ảnh đó sẽ biến mất không để lại dấu vết gì. Dư âm cũng chỉ là vết thương lòng thật sâu, thật sâu, sâu đến nỗi không ai có thể tưởng tượng được, ngay cả nàng.
Bước chân chạy xuống cầu thang vội vã và khẩn trương như tiếng lòng nàng gào thét.
"Tô Uyển... Tô Uyển... Em đâu rồi?"
Trương Đình Ngữ như mê sảng gọi tên người nàng yêu nhất. Từng tiếng một vang vọng khắp căn biệt thự tịch mịch làm nó nhiễm thêm vài phần bi thương cấp bách.
"Tô Uyển, em ở đâu? Tô Uyển..."
"Tiểu thư!"
Những người hầu đang quét dọn cầu thang cũng bị thân ảnh Trương Đình Ngữ dọa sợ. Rõ ràng vẫn là vị tiểu thư lãnh ngạo duy nhất của Trương gia nhưng nàng ta ngay lúc này lại đánh mất lãnh khí để nhường chỗ cho hoảng loạn ánh lên trong con ngươi nâu và bước chân dồn dập.
"Tô... "
Trương Đình Ngữ vấp ngã, chỉ còn một bậc cầu thang cuối cùng để đến phòng khách thì nàng ngã nhào về phía trước.
Phịch...
Thủy chung cơn đau chỉ từ trên lưng truyền đến, cũng chính là ba vết roi Trương lão gia dùng gia pháp trên người nàng. Hai mắt nhắm nghiền của nàng can đảm hứng chịu cơn đau sắp đến, nhưng tất cả vây quanh nàng luc này chỉ là tư vị quen thuộc và ấm áp mà cả đời này nàng cũng không muốn đòi hỏi từ ai khác.
"Ngữ... Chị sao rồi? Đừng làm em sợ..."
Mở toang mắt ra liền có thể thấy người yêu bằng xương bằng thịt đứng ngay trước mặt, Trương Đình Ngữ kiềm không được xúc động vươn hai tay đặt lên gò má ấm nóng của Tô Uyển sờ loạn. Nhịp thở của nàng dần trở lại bình thường, ngực cũng bớt đi đôi phần phập phồng khó khăn.
"Là em sao? Uyển... Uyển của chị... "
Nàng thều thào trong hai hàng nước mắt nhìn Tô Uyển lành lặn trước mặt mình, liệu đây có phải là giấc mơ không? Không phải, mọi thứ đều rất chân thật mà! Từ ánh mắt lo lắng của em ấy, từ trái tim biết đập của em ấy...
"Chị làm sao vậy? Có phải không kh.. "
Khi Tô Uyển chưa kịp nói xong, đạo thánh chỉ mềm mại đã giáng xuống môi nàng lệnh tử ngọt ngào nhất từng được thụ hưởng. Trương Đình Ngữ nhón lên hôn Tô Uyển, nụ hôn ngấu nghiến lấy thực tại còn nhau để làm đáp án cho hoài nghi trong lòng nàng. Đôi khi chỉ cần gần gũi một chút thôi, một chút thật nhanh như cơn gío thôi cũng đã khiến Trương Đình Ngữ vững bước hơn rất nhiều. Nàng kéo Tô Uyển xuống, điên cuồng đặt lên môi nàng ta nụ hôn mãnh liệt và càn rỡ nhất từng có. Không có dục vọng, cũng không có chuẩn bị, hôn đơn giản chỉ là hôn, là tiếp xúc thân mật xoa dịu cơn nhói của nàng. Cảm nhận được Tô Uyển có hơi bất ngờ nhưng lại rất vững vàng ôm lấy mình, chỉ sợ buông ra sẽ cả hai sẽ lập tức té nhào xuống sàn nhà mất thôi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT] [Hiện Đại] [Tự Viết] [Hoàn]Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối - Trường An Thủ
Roman d'amourTác giả: Trường An Thủ - bộ thứ hai của An An :)))) có nhân vật mới xuất hiện nhưng cũng có ngự tỷ bên Phá Băng Áp Bách ké vai :"> Ủng hộ An nha! Thể loại: Bách hợp, đô thị tình duyên, hài hước,ngọt ngược, 1x1, HE Số chương: 129 chương + 3 Phiên N...