Chương 76 : Mất tích

7.6K 351 111
                                    

Diệp Vị Đồng cật lực giảm nhẹ lực mở cửa, đem điện thoại vẫn rung đều đều trong tay ra hành lang đứng hồi lâu. Cuối cùng nàng vẫn là chọn nhấn nút nghe.

"Alo, có phải điện thoại của Trương tổng không?"

Giọng nói bên kia vang lên có chút làm Diệp Vị Đồng bất ngờ bởi sự trong trẻo chứa mấy phần ngây thơ. Nhưng có nhiều lần Trương Đình Ngữ từng kể về người đem Tô Uyển nuôi lớn đều khiến nàng tưởng tượng ra một cô gái trưởng thành, hay ít nhất sẽ không tạo cảm giác như đang nói chuyện với trẻ con thế này. Diệp Vị Đồng dùng giọng nói nghiêm túc đáp lại.

"Phải, nhưng Trương Đình Ngữ đang bận, cô có nhắn lại không?"

Người bên kia tựa như do dự trong một khoảnh khắc, Diệp Vị Đồng có thể cảm nhận được điều này rõ rệt qua khoảng lặng đang diễn ra. Có thể nàng vốn đã hờ hững và ra vẻ không quan tâm đến người xung quanh, nhưng thực ra bản thân Diệp Vị Đồng lại vô cùng nhạy cảm với những thay đổi dù chỉ là nhỏ nhặt nhất. Đừng tưởng nàng không nói thì nghĩ là nàng không biết, chỉ là đôi khi những gì mình biết không cần thiết phải nói ra.

Đợi qua lúc lâu, Tề Đình rốt cuộc cũng có thể mở miệng tiếp tục cuộc nói chuyện.

"Cô giúp tôi nhắn lại với Trương tổng là có thể để tiểu Tô... Ý tôi là Tô Uyển về nhà tôi không? Đã một tuần rồi cậu ấy không gọi điện thoại về..."

Vừa nghe chuyện có liên quan tới Tô Uyển, đôi lông mày của Diệp Vị Đồng lại tiếp tục nhăn nhúm cau có. Vì sao lúc nào cũng là Tô Uyển? Không phải chỉ là đứa con nít chưa lớn sao? Cố nén xuống tâm tình không mấy vui vẻ, nàng rất hòa nhã đáp lời Tề Đình, còn nghe ra chút trấn an. Thật không thể phủ nhận biệt tài giả dạng của Diệp Vị Đồng.

"Được, tôi sẽ giúp cô nói. Có thể yên tâm."

Đợi Tề Đình cúp máy đi, Diệp Vị Đồng mới ngồi lên hàng ghế ngoài phòng bệnh, lần nữa ngẫm nghĩ thật kĩ chuyện xảy ra. Ngày đó gặp con người đáng trách kia trước nhà Trương Đình Ngữ, tuy không trực diện quan sát nhưng nàng cũng ẩn ẩn nhìn ra điểm bất ổn của Tô Uyển. Mặt mày xanh xao, đã vậy còn trắng bệch đến mức khó coi, nếu là người bình thường có lẽ đã ngã bệnh từ lúc nào rồi. Vậy mà Tô Uyển còn cố dầm mưa đi mua thuốc về, không phải là bệnh đến hấp hối rồi chứ?

Diệp Vị Đồng thở dài một hơi, nếu gọi nửa đời nàng là mắc nợ Trương Đình Ngữ chắc không sai chút nào đâu. Người kia tuy không nói ra nhưng Diệp Vị Đồng vẫn có thể cảm nhận tình cảm sâu xa ẩn chứa trong đáy mắt chưa hề biến mất đi, chỉ là vượt qua ngàn bão to sóng lớn, mặt biển không còn đơn giản phẳng lặng thôi. Mắt phượng nàng đảo qua cái điện thoại trong tay như đang đắn đo điều gì, nhưng cuối cùng vẫn là tiến vào phòng bệnh lần nữa sau khi lưu lại số điện thoại của Tề Đình. Diệp Vị Đồng đem điện thoại để lại vào tay Trương Đình Ngữ, bản thân khoác nhanh chiếc áo rồi xách túi bước ra.

Khoảnh khắc sải chân trên hành lang, có trời mới biết được Diệp Vị Đồng có bao nhiêu mâu thuẫn trong lòng. Nếu Tô Uyển thật sự có chuyện, chỉ sợ Trương Đình Ngữ sẽ thật sự suy sụp, nhưng nếu người kia một lần nữa quyết định ở bên Trương Đình Ngữ, há chẳng phải nàng mãi mãi cũng không có cơ hội.

[BHTT] [Hiện Đại] [Tự Viết] [Hoàn]Đẩy Ngã Ngạo Kiều Tiểu Bảo Bối - Trường An ThủNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ