Chương 109: Nàng kia duyên dáng như thơ

873 22 1
                                    

Thiếu nữ này chính là Từ Tố Tâm.

Lúc là cô nương, nàng vẫn luôn nhút nhát rụt rè, không quen gặp người nên rất ít người biết đến nàng, cũng rất ít người chú ý đến nàng. Sau khi xuất giá, người của Nghiêm gia nể nàng là thân tôn nữ của Từ thứ phụ nên đối với nàng rất ôn hòa, khoan dung, nàng tuy làm thiếp nhưng cuộc sống so với lúc còn làm cô nương lại càng thuận lợi hơn.

Trải qua một lần sinh tử, Từ Tố Tâm giờ đây càng thêm tái nhợt gầy yếu, người như một tờ giấy, dường như chỉ một cơn gió là có thể thổi bay. Gương mặt nàng vốn thanh tú giờ như hoa lê được nước mưa gội rửa, trắng nõn hao gầy, điềm đạm đáng yêu.

- Tố Tâm, hài tử đáng thương.

Từ Sâm như không dám tin nhìn chất nữ vô cùng gầy yếu trước mắt, lệ rơi đầy mặt. Nhìn xem con bé đã gầy thành cái dạng gì rồi, tạo nghiệt mà.

Từ Tố Tâm luôn không được yêu thương, càng không có được tình thương của phụ thân. Nàng đang ở thời điểm đau buồn, thấy ánh mắt bi thống tràn đầy quan tâm của Từ Sâm thì không nhẫn nhịn được nữa, bèn lao vào trong ngực Từ Sâm, hu hu khóc òa lên.

Ngoài tấm rèm, Từ Tốn nhanh chóng dẫn hai đệ đệ:

- A Thuật, A Dật, đi theo đại ca.

Từ Thuật, Từ Dật ngoan ngoãn không hỏi câu nào, đi theo sau Từ Tốn, mặc cho Từ Tốn an bài chúng vào phòng riêng của mỗi đứa.

Lúc Từ Tốn quay lại, Từ Sâm và Từ Tố Tâm đã được Lục Vân nhẹ nhàng khuyên nhủ, từ từ thu nước mắt, ngồi xuống trò chuyện.

Từ Tố Tâm ngồi giữa Từ Sâm và Lục Vân, cảm thấy mình dường như không còn là cô hồn dã quỷ không cha không mẹ nữa mà đã có nơi nương tựa.

- Đêm đó, cha...............cha bắt con uống thuốc, con thật sự rất không muốn nghe theo. Đại bá phụ, đại bá mẫu, con là một người ham sống sợ chết, lúc nhỏ bị nhốt trong phòng tối, bị bỏ đói, cho dù sắp chết đói, con cũng chưa từng muốn chết.

Hốc mắt Từ Sâm lại ướt, Lục Vân cũng lấy khăn ra lau nước mắt. Từ gia danh môn vọng tộc, Tố Tâm dù có là thứ xuất cũng là tiểu thư đường đường chính chính của Từ gia lại bị ngược đãi đến thế này!

- Con không chết, chính là làm tổn thất cho phụ thân. Sau đó phụ thân để thuốc lại, đuổi thị nữ ra ngoài, khóa cửa, rồi rời đi. Phụ thân vừa đi, lão công công râu bạc liền bay vào, lão nhân gia rất tốt, mặt mũi hiền lành trò chuyện cùng con, con liền không sợ như vậy nữa.

- ...........

- Lúc mới tỉnh lại, lão công công râu bạc cũng ở đây, cho nên con cũng không sợ. Nhưng, vừa nghĩ đến cha ruột muốn con chết, nghĩ đến dáng vẻ quắc mắt trừng mi của tổ mẫu và mẫu thân, buổi tối con đều ngủ không yên.

Chẳng trách lại gầy thành như vậy! Từ Sâm và Lục Vân đều hiểu rõ, con bé nói là không sợ nhưng sau khi trải qua chuyện tàn nhẫn như vậy, trong mơ cứ xuất hiện những người thân từng người từng người một muốn con bé chết thì đêm sao có thể ngủ yên.

- Con à, tối nay con ngủ với đại bá mẫu.

Lục Vân dịu dàng nhìn Từ Tố Tâm, giọng điệu rất quả quyết, nhẹ nhàng. Từ Tố Tâm lúng túng nói:

Tố Hoa Ánh NguyệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ