Chương 21: Yểu điệu thục nữ

1.7K 57 0
                                    

Từ Tốn cảm thấy bất ngờ:

- Hài nhi quán?

Các hạ chưa thành thân thì trong phủ lấy đâu ra trẻ nhỏ? Trương Mại có chút xấu hổ cười cười:

- Ta từ nhỏ đã theo bên người sư công, lão nhân gia càng lớn tuổi thì càng giống hài tử, hài nhi quán này, là do lão nhân gia căn dặn làm.

Từ Tốn khen ngợi:

- Quả là một người hiếu thuận!

Trương Mại khiêm tốn nói:

- Đâu có, ta vẫn luôn hổ thẹn với sư công đây. Lão nhân gia muốn sớm được ôm tằng tôn mà đến giờ vẫn chưa được như ý nguyện.

Ặc, không có hài tử thì hổ thẹn với sư công, vậy phụ mẫu thì sao? Từ Tốn nổi lên lòng hiếu kỳ nên bóng gió vài câu:

- Lệnh tôn lệnh đường chắc hẳn cũng có suy nghĩ như vậy. Trên đời này, người làm trưởng bối đều mong mỏi có thế hệ sau.

Trương Mại cười nói:

- Gia phụ gia mẫu thì không như vậy. Họ nói nam tử thành thân quá sớm sẽ ảnh hưởng đến máu huyết, tổn hại sức khỏe, mà con cái cũng không được khỏe mạnh. Không dối gạt huynh đài, gia phụ gia mẫu lệnh cho ta ít nhất phải hai mươi ba hai mươi tư tuổi mới được thành thân, chuyện này ngay cả sư công cũng tán thành.

Trong lòng tuy tiếc thì có tiếc nhưng không ép buộc tôn tử kết hôn sớm, sư công vẫn là người rất hiểu chuyện.

Từ Tốn tim đập thình thịch:

- Lời lệnh tôn lệnh đường nói rất có đạo lý, rất có tầm nhìn.

Nam tử nên hai mươi ba hai mươi tư tuổi mới thành thân? Vậy chẳng phải là.......năm nàng hai mươi tuổi thì mình cũng hai mươi ba tuổi mà.

Từ Tốn hơi ngẩn người, Trương Mại vẫn chu đáo giới thiệu:

- Tranh vẽ trên vách tường, cần phải sinh động đáng yêu mới được, nhất quyết không được câu nệ. Về phần sách vở, nếu trong tiệm sách không có thì ta tự viết, tự vẽ. Sách vở cho hài tử thì lấy tranh vẽ làm chủ yếu, dù sao bọn nó cũng không biết được mấy chữ.

Từ Tốn phục hồi tinh thần lại, mỉm cười đáp:

- Đúng lắm, trong tiệm sách không có sách cho trẻ nhỏ. Cái này nhất định phải tự mình vẽ, có lẽ rất thú vị.

Trương Mại lại chỉ vào nền gạch màu xanh mà nêu kế hoạch:

- Có trẻ nhỏ ở đây, nhất định phải trải lên một lớp nỉ, góc tường cũng phải bao lại, để chúng không bị đụng đầu. Tiểu hài tử nhà nào cũng vậy, đi học không cần phải ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, trên mặt đất để vài cái gối dựa lưng, hài tử có thể ngồi dưới đất thoải mái chơi đùa. Lớp đệm bọc gối dựa lưng phải có màu sắc vui mắt thì tiểu hài tử mới thích.

Từ Tốn đơ người:

- Suy nghĩ quả nhiên chu đáo.

Người này không phải là Ngụy quốc công, là vị tướng quân rong ruổi nơi chiến trường, giết địch vô số đây sao? Tại sao ngay cả thê tử còn chưa cưới, mà chuyện về tiểu hài tử lại hiểu rõ như vậy?

Tố Hoa Ánh NguyệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ