Đợi hai người đi xa, Lăng Nhược mới ngồi dậy, nhìn Mặc Ngọc đang quỳ thẳng tắp ở dưới đất than nhẹ một tiếng, đau lòng cùng tức giận nói: "Nàng ta muốn nói gì thì kệ nàng ta, ngươi cần gì phải chấp nhặt? Tự dưng chính mình phải chịu khổ. Xem ngươi về sau này còn dám lỗ mãng không."
Mặc Ngọc nhanh chóng lắc đầu, nói:"Nô tỳ cũng không dám lại rước lấy phiền phức cho cô nương."
Nhìn bộ dáng ủy khuất nhưng không dám nói kia, Lăng Nhược trong lòng mềm nhũn, ngồi xổm xuống vỗ về bím tóc của nàng:"Ta không phải sợ phiền toái, cũng không phải là không biết ngươi thay ta đòi công bằng, nhưng tranh cãi nhất thời đó cũng không giúp gì được ta, ngược lại lại bị người khác đàm tiếu, rước họa. Trong phủ không thể giống bên ngoài, làm bất cứ chuyện gì đều phải nhìn trước ngó sau, không thể vì nhất thời mà mất đi đại cục. Tạm thời, ở trong Bối Lặc phủ ta không có chút căn cơ nào, người duy nhất có thể tín nhiệm chỉ có ngươi. Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ta biết làm như thế nào?"
Lời nói thật lòng này khiến Mặc Ngọc vô cùng cảm động, biết cô nương thật tâm yêu quý mình mới nói ra những lời này, lập tức trịnh trọng nói:"Nô tỳ nhớ kỹ, nô tỳ thề về sau nhất định sẽ thận trọng từ lời nói đến việc làm."
"Vậy thì tốt rồi." Lăng Nhược lúc này mới yên lòng lại, thoáng chút lo lắng nói:"Quỳ đau không?" . Đường tắt trải đá lục lăng để đề phòng trơn trượt, nhưng quỳ trên nền đá này sẽ bị đá đâm vào thịt, thậm chí có thể xuyên qua quần áo chọc vào da làm chảy máu. May mà bây giờ là mùa đông, quần áo không ít như mùa hè, nhưng đau đớn là điều khó tránh khỏi.
Mặc Ngọc lắc đầu nói:"Không đau, lần này nô tỳ quỳ cũng không phải là lần đầu tiên, sớm đã thành thói quen. Ngược lại, cô nương thân mình tôn quý, không thể chịu thêm mệt mỏi nữa , nhanh chóng vào trong đình nghỉ chân, nô tỳ cam đoan nhất định sẽ quỳ nghiêm chỉnh , tuyệt không đứng dậy." Sợ Lăng Nhược không tin, nàng lại giơ tay lên phát thệ.
Thấy nàng bị phạt còn một lòng lo lắng cho mình, trong mắt Lăng Nhược dần xuất hiện hơi nước, không thấy rõ sự vật trước mắt, nhưng lòng nàng chưa bao giờ minh bạch và kiên định như lúc này.
Nếu vận mệnh không thể thay đổi, điều duy nhất nàng có thể làm chính là đối mặt, không suy sụp, không buông tay mà kiên cường sống tiếp, bảo vệ cho người mình muốn bảo vệ.
"Cô nương đang yên lành sao lại khóc?" Mặc Ngọc không hiểu hỏi.
"Ta đâu có khóc, chỉ là bị gió làm cay mắt, không có gì." Lăng Nhược cười một cái lau đi nước mắt còn vương trên khóe mắt, thương tiếc vỗ lên khuôn mặt tròn trĩnh của Mặc Ngọc nói:"Cố nhịn một chút, một canh giờ sẽ nhanh qua đi thôi, ta sẽ ở cạnh ngươi."
Nàng không dám để cho Mặc Ngọc đứng lên, vạn nhất bị người khác nhìn thấy truyền đến tai Lý Phúc tấn, khiến cho nàng ta nghĩ Mặc Ngọc không chịu quản giáo thì sẽ chỉ làm cho ngày sau thêm khổ sở .
Thật lâu sau mới qua một canh giờ, Lăng Nhược đỡ Mặc Ngọc khập khiễng trở về Lãm Nguyệt cư. Trên đường đi về tiểu viện gặp mấy cách cách khác ăn diện tỉ mỉ đang cùng nhau nói chuyện. Họ thấy chủ tớ hai ngươi bộ dáng chật vật, bèn châm biếm.