Mùng bảy tháng hai, Lăng Nhược đang ở trong phòng nói chuyện với Ôn Như Ngôn thì thấy Mặc Ngọc với vẻ mặt cổ quái đi vào, hạ thấp người nói:" Khởi bẩm cô nương, Cao quản gia đến rồi, nói là đến thỉnh an người. "
Cao quản gia? Lăng Nhược cùng Ôn Như Ngôn nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Cao Phúc là tổng quản trong phủ, lại được Dận Chân vô cùng tín nhiệm, bình thường đến cả phúc tấn cũng khách khí, sao lại đi lại thỉnh an với một cách cách ?.
Người đã đến, không có lý gì không gặp, Lăng Nhược phất tay bảo Mặc Ngọc dẫn hắn tiến vào, không bao lâu liền thấy Mặc Ngọc dẫn một người trung niên đi vào, chính là lúc Lăng Nhược mới đến Bối Lặc phủ đã gặp - Cao Phúc.
"Nô tài thỉnh an Lăng cách cách, thỉnh an Ôn cách cách thỉnh an, hai vị cách cách Cát Tường." Cao Phúc vừa tiến đến liền đầy mặt mỉm cười.
"Không dám, Cao quản gia xin đứng lên." Lăng Nhược giả vờ nâng hắn một chút, nói Mặc Ngọc: "Còn không lấy ghế cho Cao quản gia."
Cao Phúc tạ ân, vừa ngồi xuống đã nghe thấy Ôn Như Ngôn như cười như không nói: "Hôm nay ngọn gió nào thổi Cao quản gia bận rộn bình thường muốn gặp một lần đã khó tới đây."
Cao Phúc nhanh chóng đứng dậy cười làm lành nói: "Cách cách nói đùa, nô tài trong lòng vẫn luôn muốn đến thỉnh an hai vị. Chỉ là chuyện vặt đầy rẫy, dành ra được chút thời gian đã lập tức tới , vạn lần mong hai vị cách cách chớ trách."
Ôn Như Ngôn khẽ cười nhẹ mà không nói, trong phủ này mọi người đều thông minh, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, không thể tin là thật.
"Không biết Cao quản gia đến đây không biết có chuyện gì?" Vô sự bất đăng Tam Bảo điện, Lăng Nhược mới không tin hắn đến đây chỉ để thỉnh an.
Hắn cười đáp nói:" Quả thật không thể gạt được ánh mắt tinh anh của Lăng cách cách, nô tài đến đây là đặc biệt nghênh cách cách chuyển đến sống ở Tịnh Tư cư." Hắn mặt vừa trắng vừa béo, một khi cười rộ lên ngũ quan nhăn nhúm như một chiếc bánh bao vừa chưng: "Mấy ngày trước Bối Lặc gia phân phó nô tài đi dọn dẹp viện phía đông của Tịnh Tư cư, nói là muốn ban cho cách cách người. Nô tài vừa làm xong liền đi báo ngay cho người tin vui này. "
Tịnh Tư cư không phải chỗ ở quá tốt trong phủ, nhưng tốt hơn so với Lãm Nguyệt cư không biết bao nhiêu lần, thanh u lịch sự tao nhã. Hơn nữa lại một mình một chỗ, thậm chí còn tốt hơn so với vài vị thứ phúc tấn. Dận Chân thưởng cho một cách cách là có thể thấy được địa vị của nàng trong lòng Dận Chân. Cao Phúc là người thông minh, sao lại không rõ, bèn tự mình chạy tới với thái độ cực kỳ kính cẩn, không chút nào dám chậm trễ.
Dận Chân chưa bao giờ đề cập tới việc này, Lăng Nhược nghe xong không khỏi có chút sững sờ. Vẫn là Ôn Như Ngôn tỉnh thần trước, thật lòng vui vẻ, khẽ cười nói:"Vừa mới gốc Ngọc lan vàng trong viện sao lại nở sớm hai tháng, xem ra lại là điềm lành. Chúc mừng muội muội được chuyển đến Tịnh Tư cư."
"Chỉ là về sau không thể lúc nào cũng gặp tỷ tỷ ." Sau niềm vui tột bậc, Lăng Nhược có chút mất mát.
"Nha đầu ngốc, chỉ là viện phía đông mà thôi, chúng ta vẫn còn có thể tùy lúc mà gặp mặt." Ôn Như Ngôn cầm tay nàng an ủi, lại nói:"Tỷ giúp muội thu dọn đồ vật đem qua, đừng khiến Cao quản gia đợi lâu."