Doãn Khởi ngẩn người nằm trên chiếc giường bệnh màu trắng, tâm trí vẫn còn mơ màng nhớ về chuyện hồi sáng, về những lời anh nói, cơ thể nhạy cảm chưa thể xoá bỏ hơi ấm từ bàn tay ấy. Cậu không nhớ mình đã phản ứng thế nào, đã nói điều gì, tất cả những điều cậu cảm nhận được là âm thanh trầm ấm vang vọng bên tai và khuôn mặt đẹp như tạc tượng gần sát. Hơi thở của anh thả đều trên mi mắt, nóng hổi như muốn đun sôi hồ nước đọng nơi khoé. Loạn lạc, rung động, là nhịp điệu mà trái tim cậu đang nhảy múa, chỉ vì người đàn ông này.
Đừng đẩy anh ra xa? Doãn Khởi dùng đôi mắt ủy khuất nhìn người trước mặt. Chẳng phải chính anh mới là người trốn tránh cậu sao!? Bao nhiêu ngày không xuất hiện, không nhắn tin, không gọi điện, thờ ơ khi cậu ở bên người khác. Anh khiến cậu bất an, khiến cậu dằn vặt luyến tiếc, anh khiến cậu chết tâm rồi bống dưng quay lại và nói đừng đẩy anh ra xa?
Doãn Khởi dùng hết sức lực đẩy người phía trước, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ ửng, giọt nước mắt không thể giữ nổi mà rơi xuống, cổ họng nghẹn ngào cất tiếng.
- Anh đừng đến gần tôi nữa, làm ơn!
Đừng khiến tôi dao động!
Doãn Khởi đau nhói khi nhìn thấy nét tổn thương rạn nứt trên khuôn mặt người kia, lòng cậu cũng khó chịu lắm chứ, như có ai xát muối vào vết thương trong tim. Cậu không biết mình muốn gì nữa. Lý trí không thể quên những đau đớn mà anh mang lại nhưng thâm tâm lại cố chấp ghi nhớ những ngọt ngào khi xưa.
Anh không trách cậu, với những gì anh đã làm thì phản ứng của cậu như vậy còn quá nhẹ nhàng. Nét tổn thương trên mặt mau chóng qua đi, anh trấn định bản thân bình tĩnh hết mức có thể. Còn đau tức là còn yêu, sau cùng thì điều anh sợ nhất là cậu không còn yêu anh nữa.
- Anh đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không có ý nghĩ nào trong đầu nói anh phải từ bỏ em cả. Anh thà khiến em căm ghét còn hơn là không yêu em. Nếu em cảm thấy yêu anh là một loại thống khổ vậy không yêu anh nữa em có thoải mái hơn không? Em nói anh nghe đi!
Doãn Khởi không thể trả lời, trước khi anh kịp bước đến thì cậu đã quay lưng chạy trối chết khỏi đó. Tim đập liên hồi như muốn bay ra khỏi lồng ngực, cậu sợ rằng chỉ cần một giây phút nán lại nữa thôi mình thật sự sẽ đầu hàng, vì anh nói đúng, không yêu còn khổ sở hơn gấp trăm lần.
- Cậu chuẩn bị xong chưa?
- A? Xong rồi.
Tiếng nói của Thạc Trấn kéo cậu khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn. Y cầm trên tay tuýp thuốc mỡ đổ lên trên bụng cậu chuẩn bị siêu âm, cảm giác man mát nhồn nhột làm cậu hơi rùng mình.
- Cậu nhìn thấy không? Đây là đứa bé đó, bây giờ mới trong vài tháng đầu nên chưa rõ lắm, qua đến tháng sau cậu có thể biết được nó là trai hay gái rồi.
Dường như có một loại liên kết máu mủ kì diệu nào đó mà khi nhìn thấy sinh linh nhỏ nhoi lấp loé hiện trên màn hình đen trắng, Doãn Khởi thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim bé nhỏ ấy đang đập cùng nhịp với mình, cảm xúc hạnh phúc quá đỗi tuyệt vời làm cậu rơi nước mắt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Taegi] Unfaithful (Longfic)
FanfictionYêu sâu đậm thứ tha được bao nhiêu ? Tuấn Chung Quốc và Mân Doãn Khởi lấy nhau vì lợi ích thương mại. Chung Quốc vì gia sản không thể bỏ Doãn Khởi nên tìm cách khiến cậu ly hôn với mình . Hắn đã nhờ người anh em nối khố - Kim Tại Hưởng - dụ dỗ vợ mì...