Chương 23

1.1K 55 0
                                    

Cửa vừa mở ra là không ngăn được những người mạnh mẽ này, Vương Nhất Kỳ ôm hoa nhanh chân đi vào, những người còn lại ngoài cửa nối gót ồn ào vào theo. Đoàn phù rể có không ít người ánh mắt như có như không nhìn về phía Thi Vũ dịu dàng xinh đẹp đi đầu.

Cả người sườn xám màu hồng nhạt này tựa như gió xuân thổi qua trái tim của không ít người , ở trong lòng khua lên một tia gợn sóng.

Thi Vũ lôi kéo đám người Hứa Dương tránh ra nhường đường, đứng phía bên phải.

Vương Dịch đè cửa lại, đứng ở bên trái, thân hình cao lớn. Hôm nay cô chỉ là đoàn phù rể, áo sơ mi trắng và quần dài, cổ áo hơi mở. Cặp mắt đào hoa đi qua đám người trước mặt, rơi vào trên mặt người phụ nữ ở đối diện kia.

Đoàn phù rể và phù dâu gây rối hò hét ầm ĩ, khắp nơi đều là vẻ mặt vui mừng.

Hứa Dương mấy lần phát hiện ánh mắt của người đối diện nhìn qua, cô ấy chần chừ muốn nói với Thi Vũ , thế nhưng ngẫu nhiên nhìn lại, lại phát hiện Vương Dịch đã cúi đầu vừa nói vừa cười với người khác.

Như có như không.

Chẳng qua dáng dấp của Vương Dịch thật tuấn tú, cũng ngang ngửa Trần Kha

Hứa Dương thấp giọng nói với Thi Vũ : "Cậu nói xem, tiểu thư lông bông của tứ đại gia tộc này đều đẹp mắt như vậy, cũng khó trách không ít thế gia chỉ muốn gả cho họ."

Cô ấy đây là có cảm giác mà biểu đạt ra, nói về đám người Lam Thấm và Phùng Tư Giai .

Thi Vũ cúi đầu cười: "Ừm, đúng thế."

Dáng dấp đẹp mắt lại có tiền với quyền, địa vị lại cao, lại đều không phải là con tôm mềm, tất nhiên người người sẽ tranh nhau cướp đoạt làm đối tượng thông gia. Hứa Dương thở dài: "Cũng may Trương Hân là người tốt."

Thi Vũ lại cười một tiếng.

Trương Hân cũng là tiểu thư của tứ đại gia tộc mà.

Vương Nhất Kỳ cuối cùng cũng ôm được người đẹp về, Thi Vũ với Hứa Dương trong tay ôm ô đỏ cùng với xách theo giỏ đỏ đi theo sau lưng Vương Nhất Kỳ xuống cầu thang.

Tiếng vọng trong cầu thang đều là tiếng bước chân.

Phía sau, tiếng cười nói của đám người kia truyền đến, giọng nói của Vương Dịch trầm thấp từ tính, thỉnh thoảng chen vào hai câu, rất là êm tai. Nhất thời Thi Vũ có chút hoảng hốt.

Giống như hồi đó đi học, đi xuống tầng học tiết thể dục, bọn cô ở phía sau nói chêm vào chọc cười, các nàng ở phía trước nói về mỹ phẩm dưỡng da rồi nói về theo đuổi thần tượng, cũng có đứa con gái vừa làm bộ nói chuyện phiếm vừa chú ý động tĩnh phía sau.

Hồi đó, nàng cũng như vậy.

Nếu như thời gian có thể vĩnh viễn dừng ở một khắc này vậy thì tốt, không có những chuyện phía sau này. Thi Vũ cúi đầu nhìn giỏ đỏ, Hứa Dương ở bên cạnh nàng nói: "Ha ha, mình nhớ tới trước kia lúc đi học."

Thi Vũ ngẩng đầu nhìn Hứa Dương, đáy mắt hàm chứa ý cười, quả nhiên không phải một mình nàng có ý nghĩ này.

Phía sau, tiếng cười của đám người dừng lại, chỉ còn lại vẻ tựa như cười mà không phải cười nơi đáy mắt, sau đó ánh mắt rơi vào người phụ nữ mặc sườn xám màu hồng nhạt trong ngực ôm giỏ đỏ phía trước.

" Chị Ấy" Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ