Một giây sau, một thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ đột nhiên vang lên ở ngoài điện, "Đều là con của cố nhân, ta không muốn thương tổn các ngươi, ta chỉ muốn gặp người bên trong, hắn hẳn là cũng muốn gặp ta."
"Để người vào đi." Nghe thanh âm Tiêu Sắt đã đoán được thân phận người tới, nhưng trong mắt hắn cũng có một chút không dám tin, hắn vốn tưởng rằng nàng đã chết.
Lúc Từ Uyển Đình đi vào trong điện, đám người Vô Tâm đi theo phía sau nàng, cũng không có chút buông lỏng, tùy thời chuẩn bị ra tay với Từ Uyển Đình.
"Uyển Đình cô cô, đã lâu không gặp." Tiêu Sắt đối với Từ Uyển Đình lộ ra một nụ cười suy yếu.
"Quả thật đã lâu không gặp." Từ Uyển Đình hiếm thấy nở nụ cười, "Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi, có thể mời bằng hữu của ngươi còn có Vũ Nhi và Sùng Nhi ra ngoài không?
"Các ngươi đều đi ra ngoài đi, ta cùng Uyển Đình cô cô một mình ôn chuyện." Tiêu Sắt cho mọi người một cái ánh mắt yên tâm, liền để cho bọn họ đều đi ra ngoài, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn lại có hai người.
"Uyển Đình cô cô, năm đó lúc Lang Gia Vương thúc chết ngươi không có xuất hiện, ta liền tưởng rằng ngươi đã chết, không nghĩ tới ngươi còn sống." Tiêu Sắt nhìn Từ Uyển Đình trước mặt, nàng vẫn là bộ dáng như trong trí nhớ của hắn khi còn bé, một chút cũng không có thay đổi.
"Ta cũng hy vọng khi đó ta đã chết, như vậy cũng không cần nhìn tên ngốc kia tự mình đi chịu chết." Từ Uyển Đình nhắm mắt lại không muốn hồi tưởng lại đoạn quá khứ kia.
Nàng và Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong vốn là lưỡng tình tương duyệt đã tư định cả đời, Tiêu Nhược Phong đã đáp ứng nàng, đợi đến ngày Tiêu Nhược Cẩn đăng cơ làm đế, hắn sẽ tới cưới nàng. Nàng chờ a chờ a, lại đợi đến Tiêu Nhược Phong cưới nữ nhân khác.
Nàng từng oán hận, nhưng lúc Tiêu Nhược Phong ở trước mặt nàng chính miệng thừa nhận mình yêu người phụ nữ kia, thật ra nàng đã buông tay. Nàng không hề xuất hiện ở trước mặt của hắn, chỉ là đang âm thầm tương trợ, đem tình yêu của mình chôn ở đáy lòng, không đi phá hư gia đình của hắn. Nàng vốn tưởng rằng mình có thể yên lặng bảo vệ người kia cả đời, chỉ là không nghĩ tới sẽ có án Lang Gia Vương mưu phản sau này. Khi đó nàng nghĩ cùng lắm thì giết Tiêu Nhược Cẩn trực tiếp ủng hộ hắn làm tân hoàng, nhưng khi đó hắn cầu xin nàng, cầu xin nàng mang theo Tiêu Lăng Trần rời đi.
Đợi đến khi nàng đem Tiêu Lăng Trần bình an đưa ra ngoài một lần nữa trở lại Thiên Khải thành, lại nhận được tin tức hắn đã chết. Đêm đó nàng liền mang theo Thanh Minh kiếm xông vào tẩm điện của Tiêu Nhược Cẩn trực tiếp đặt lên cổ hắn, nhưng Tiêu Nhược Cẩn lại lấy ra một phong thư giao cho nàng, là Tiêu Nhược Phong để lại cho nàng, hắn hy vọng nàng vô luận phát sinh bất cứ chuyện gì đều buông tha cho Tiêu Nhược Cẩn, còn nói kết cục cuối cùng là chính hắn chọn, không liên quan đến người bên ngoài, bảo nàng không cần tìm Tiêu Nhược Cẩn trả thù.
Từ đó về sau nàng vẫn nhốt mình trong Y Lan điện, không bước được nửa bước.
"Ta biết ngươi bị trọng thương không lâu." Từ Uyển Đình nhìn Tiêu Sắt gằn từng chữ nói, "Ta có biện pháp có thể cứu ngươi, nhưng cần ngươi lựa chọn."
"Lựa chọn gì? "Tiêu Sắt nhìn nàng hỏi.
"Ngươi có hai con đường có thể lựa chọn, một là ta phế đi một thân võ công của ngươi, về sau ngươi sẽ hoàn toàn biến thành một người bình thường không thể tu luyện, nhưng ngươi có thể sống sót, ít nhất mười năm hai mươi năm không thành vấn đề, sau đó ngươi liền mang theo các bằng hữu của ngươi rời đi nơi này, cả đời cũng không muốn lại trở về Thiên Khải thành. Một cách khác thì sẽ hoàn toàn chữa trị tốt kinh mạch của ngươi, thậm chí có thể cho ngươi so với trước càng mạnh hơn, nhưng đại giới là ngươi chỉ còn lại có năm năm tuổi thọ, hơn nữa ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện, chờ ngươi khôi phục về sau liền kiếm chỉ Thiên Khải, ta muốn ngươi đi tranh ngôi vị hoàng đế kia! Muốn chọn như thế nào, hoàn toàn dựa vào tâm của ngươi. Mà lựa chọn của ngươi, sẽ liên quan đến chuyện ta có thể cứu ngươi hay không, cho nên ngươi phải thận trọng." Từ Uyển Đình mím môi nói.
"Ta chọn điều thứ nhất. "Tiêu Sắt ho khan một tiếng nói.
"Ta chưa bao giờ nghĩ muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, hơn nữa kiếm chỉ Thiên Khải sẽ làm cho rất nhiều dân chúng vô tội gặp nạn, ta không hy vọng nhìn thấy cục diện lưỡng bại câu thương như vậy. Ta tình nguyện biến thành một phế nhân, cũng không hy vọng mình biến thành một ma đầu giết người như ngóe." Tiêu Sắt kiên định nói, "Cho nên Uyển Đình cô cô, ta chọn điều thứ nhất."
"Ngươi quả nhiên cùng hắn giống nhau, giống nhau ngu xuẩn!" Từ Uyển Đình lắc đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng, "Ngươi không thể cho ta có được đáp án ta muốn, cho nên ta sẽ không cứu ngươi. Tiêu Sở Hà, những ngày còn lại ngươi vẫn nên tự giải quyết cho tốt đi, dù sao thời gian của ngươi không nhiều lắm." Nàng không chút lưu tình rời khỏi Tuyết Nguyệt Thành, không muốn quay đầu lại nhìn Tiêu Sắt một cái.
BẠN ĐANG ĐỌC
【THIẾU NIÊN CA HÀNH ĐỒNG NHÂN VĂN】ALL x TIÊU SẮT
Short StoryXuyên suốt là các đoản văn ngắn về All Tiêu Sắt, được chủ nhà tổng hợp lưu trữ để u mê là phụ, đọc offline là chính. Mỗi một thiên văn, đều là một tiểu thế giới sủng ngọt thu nhỏ với Sắt Sắt làm trung tâm. Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Tiêu Sắt ┃ vai...