CHƯƠNG 35: TRIỀU NHAI

125 4 0
                                    

" Chỉ đi theo tìm hiểu nguồn gốc mà thôi." Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Chưa chắc sẽ phải lộ diện giao tranh với hắn."

" Đơn giản chỉ là vì Đốt Tinh." Sở Uyên lắc đầu: " Nếu ngươi cứ chấp niệm về nó như vậy thì cứ ném đi, trẫm không cần."

Đoạn Bạch Nguyệt: "..."

Ném?

" Nói chung là không được đi." Sở Uyên nói chắc như đinh đóng cột. "Chuyện này không có gì phải thương lượng hết!"

Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: " Nếu ta nhất định phải đi thì sao?"

Sở Uyên nhìn thẳng hắn.

...............

Một lát sau, Đoạn Bạch Nguyệt ngoan ngoãn nói: " Được được được, không đi."

Sở Uyên hừ lạnh một tiếng, xoay người vào nội điện.

Đêm khuya thanh vắng, Tây Nam Vương ngồi ở bậc thang bên ngoài tẩm cung ngắm trăng.

Tứ Hỉ dùng khuỷu tay chọt chọt hắn, nói: " Đêm đã khuya, Vương gia nhanh vào trong đi thôi!"

Đoạn Bạch Nguyệt có chút do dự.

Tứ Hỉ tiếp tục nhỏ giọng nói: " Nếu Vương gia vẫn không chịu vào thì mới đúng là chọc giận long nhan." Hơn nữa có lẽ vài ngày sau vẫn còn giận dỗi, đến lúc đó mới thật sự phải đau đầu.

Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy: " Đa tạ công công."

Tứ Hỉ công công vui vẻ nhìn hắn vào tẩm điện.

Sở Uyên đã đi ngủ rồi, vẫn nằm bất động đưa lưng về phía cửa như trước. Tóc đen trải dài bên ngoài áo ngủ hơi có chút loạn.

Đoạn Bạch Nguyệt tựa vào bên cạnh hắn.

Sở Uyên rụt đầu vào chăn: " Đi ra ngoài!"

Đoạn Bạch Nguyệt cười khẽ, không đi ra mà ngược lại đưa tay kéo hắn vào lòng: " Ta cũng đã đáp ứng không đi theo Trại Phan An tới núi Ngọc Quan rồi, vì sao vẫn còn tức giận?"

Sở Uyên không nói gì.

Đoạn Bạch Nguyệt kéo chăn ra: " Sau này ta sẽ không quản những chuyện trong giang hồ nữa, được chưa?? Ngày mai ngươi muốn làm gì? Ta dịch dung đi cùng ngươi."

" Không muốn." Sở Uyên tránh tay hắn nằm xuống giường.

" Vẫn còn tức giận ư?" Đoạn Bạch Nguyệt làm mặt khổ: " Nếu không cho ngươi đánh hai cái này."

Sở Uyên dở khóc dở cười, đưa tay đánh hắn một chưởng: " Ngày mai công chúa Cao Ly kia vẫn còn tuyển phò mã, không cho phép ngươi lộ diện." Mặt sẹo cũng có thể coi trọng, đổi một khuôn mặt khác cũng có thể sẽ bị coi trọng như vậy thôi.

" Vẫn còn tuyển?" Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: " Cũng nhiều ngày như vậy rồi mà." Đừng nói là tuyển một nam tử trẻ tuổi chưa thành thân, coi như muốn tuyển một người cha đi nữa thì thời gian như vậy cũng dư sức rồi.

" Ngươi biết những điều kiện mà Kim Xu đưa ra là gì không?" Sở Uyên hỏi.

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu.

" Gia thế nhân phẩm tất nhiên phải là có một không hai, hơn nữa còn có ít nhất một trong hai yêu cầu, một là võ công cao cường, hai là lớn lên giống Tây Nam Vương." Sở Uyên nói.

Đoạn Bạch Nguyệt: "..."

Sở Uyên liếc liếc hắn, đột nhiên hỏi: " Bảo bối đâu?"

" Bảo bối gì?" Đoạn Bạch Nguyệt mới đầu còn không hiểu, nói xong mới nhớ lúc nãy mình đã nói nếu ngày mai hắn không lên triều sớm thì sẽ đưa cho hắn một bảo bối.

Sở Uyên nghiêng người lại đối mặt với hắn, chỉ lộ đầu ra ngoài chăn, lặp lại lần nữa: " Bảo bối ở đâu?"

Vẫn còn nhớ chuyện này ư? Đoạn Bạch Nguyệt buồn cười, nói: " Ngày mai không vào triều sao?"


Sở Uyên đáp: " Có."

Đoạn Bạch Nguyệt mắc nghẹn một cái.

Sở Uyên đưa tay ra.

Đoạn Bạch Nguyệt thuận thế nắm lấy đưa lên miệng hôn một cái vào lòng bàn tay hắn: " Đợi sau này về tây nam, ta dẫn ngươi đi xem."

" Biết ngay là lại ăn nói lung tung mà." Sở Uyên bỉu môi, rút tay về.

" Tất nhiên là không phải." Đoạn Bạch Nguyệt hỏi: " Ta đã gạt ngươi lần nào chưa?"

Sở Uyên nhắm mắt lại, thầm nghĩ cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể tới tây nam, nói vậy cũng như chưa nói.

" Ngày mai ta có thể tới tìm Mộc Si Lão Nhân không?" Đoạn Bạch Nguyệt thử hỏi.

" Không thể." Sở Uyên lười biếng nói.

Đoạn Bạch Nguyệt: "..."

" Đều đã nói rồi, ngươi không được nhúng tay vào chuyện của Lan Nhất Triển và Trại Phan An nữa, còn lấy Thiên Hồi Hoàn làm chi?" Sở Uyên nói: " Nếu hắn thật sự là yêu ma gây họa cho dân chúng và giang hồ, thì cũng đã có Đại Lý Tự và võ lâm minh chủ thảo phạt, ngươi chỉ là Tây Nam Vương, liên quan gì mà phải chạy tới tham gia náo nhiệt."

Đoạn Bạch Nguyệt nói: " Cũng tốt."

" Ngươi nên học hỏi Kim Thái kia nhiều một chút, không có việc gì làm thì tới tửu lâu ăn uống ngắm cảnh, lại đòi trẫm vàng bạc châu báu, vậy mới đúng là một biên cương vương." Sở Uyên nói: " Không được tới tìm Mộc Si Lão Nhân nữa, nếu không đánh ngươi."

" Đánh bằng roi a." Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt cong lên: " Còn tưởng là phải biếm lãnh cung."

Mặt Sở Uyên vô duyên vô cớ liền đỏ lên.

Truyện Đế Vương Công LượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ