CHƯƠNG 70: XUI NAM

78 2 0
                                    

Trên đường phố trong vương thành, người đông đến mức cơ hồ nửa bước khó đi. Hàng quán bên đường tỏa ra mùi thơm của những món ăn vặt mới ra lò, đám tiểu oa nhi vây quanh bên chân người bán mứt quả, tay nắm chặt đồng tiền nhón chân ngẩng đầu nhìn lên, đều muốn lấy được chuỗi mứt lớn nhất màu đẹp nhất.

So với náo nhiệt nơi này, bên trong hoàng cung ngược lại có chút quạnh quẽ. Năm nay Sở Uyên cũng không mở yến tiệc chiêu đãi quần thần như mọi năm mà vừa sáng sớm đã ban thưởng, nói mọi người cũng không cần phải vào cung thỉnh an nữa, tối đến thì ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình.

Một lò sưởi một bàn nhỏ, vài món ăn một bầu rượu, Sở Uyên ngồi giữa điện, ngẩn người nhìn hoa tuyết bay bay bên ngoài sân điện.

Tứ Hỉ nhắc nhở: " Hoàng thượng, thức ăn sắp nguội lạnh cả rồi."


Sở Uyên hỏi: " Rượu còn không?"

Tứ Hỉ nói: " Rượu khác thì còn, chỉ là Phi Hà....Đây là vò cuối cùng rồi, uống hết thì không còn nữa."

Sở Uyên ngửa đầu uống hết chén rượu, cũng không nói gì nữa, ánh mắt có chút mơ màng hoảng hốt.

Tứ Hỉ công công thở dài trong lòng, năm nay vì sao ngay cả Cửu Vương gia cũng không thấy tới, nếu trong cung có nhiều người hơn thì ít nhất cũng có chút náo nhiệt.

Mùng một đầu năm còn phải tế đất trời, ngay cả muốn say một lần cũng không thể được. Sau khi về tẩm cung, Sở Uyên tựa vào đầu giường nghĩ về Tây Nam Phủ cách mình xa nghìn dặm, có phải nơi đó lúc này cũng đang có mưa tuyết hay không, vừa nghĩ chính là quá nửa đêm.

Ven bờ Đông Hải ngoại thích lộng quyền, thế cục Nam Hải mịt mờ chưa tỏ, thậm chí ngay cả cánh đồng tuyết ở đông bắc cũng không an ổn, nếu lúc này Hoàng thượng xuất cung, sợ là chúng thần đều sẽ ngất xỉu.

Sở Uyên cười cười, co người gác cằm lên đầu gối, đáy mắt có chút cô tịch.

Qua năm mới, thư báo bình an của Tây Nam Phủ càng ít đi. Sở Uyên vẫn như cũ mang từng cái từng cái bỏ vào ám cách, khóa lại, xoay người tiếp tục chờ tháng sau. Đầu xuân ăn cơm hoa hòe, đảo mắt đã đến mùa hạ mật đào trong veo như nước bán đầy đường phố, lại đến mùa thu &Mọi người đều nói, từ lúc Hoàng thượng đăng cơ đến nay, quả nhiên là ngũ cốc bội thu mưa thuận gió hòa, mỗi ngày cuộc sống lại càng thêm thong thả ung dung.

" Năm nay thật đúng là lạnh a, vẫn chưa bắt đầu mùa đông mà mưa tuyết đã lớn như vậy rồi." Tứ Hỉ công công nói: " Nghe nói các phiến đá trên đường đều bị tuyết che lấp, sáng sớm hôm nay quan phủ liền dẫn người đến dọn tuyết, rất nhiều dân chúng và ngựa kéo đều bị ngã."

Sở Uyên nói: " Phân phó Cung Phi phái thêm người giúp họ một tay, đừng để dân chúng vì vậy mà bị thương."

" Dạ." Tứ Hỉ công công liên tục gật đầu, lại nói: " Hoàng thượng đã bận rộn cả ngày rồi, nên trở về tẩm cung nghỉ ngơi thôi."

Sở Uyên nói: " Thời gian còn sớm, chờ lát nữa đi."

Tứ Hỉ công công vẫn còn muốn nói cái gì nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã bị Sở Uyên đưa tay ngăn lại. Vì vậy thức thời im lặng đứng sang một bên, trong lòng không nhịn được thở dài. Đã bốn tháng rồi, thư báo bình an của Tây Nam Phủ vẫn chưa tới, nếu nói là bởi vì tiết trời nên không đưa được thì cũng không phải. Tấu chương của Tri phủ Quý Châu cũng không bị trở ngại gì, vẫn như cũ một cái lại một cái đưa tới vương thành, một ngày cũng chưa từng đến trễ.

Nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì a.

Các thần tử trong triều cũng thì thầm to nhỏ, cũng gần một tháng nay rồi, nhìn Hoàng thượng chung quy tâm sự nặng nề, nhưng lại không ai biết rốt cuộc là vì sao — Theo lý mà nói gần đây thiên hạ thái bình, nên phải là không có chuyện gì đáng để phiền lòng mới đúng. Huống chi Hoàng thượng cũng không phải người hay lo âu rầu rĩ, lần này đã gặp phải chuyện phiền phức đến độ nào mới có thể sầu mi khổ kiểm như vậy.

" Lão Đào, cứ như thế này sợ là không ổn a." Lưu Đại Quýnh lo lắng nói: " Cần phải nghĩ cách nào đó mới được."

" Có thể nghĩ được cách gì?" Đào Nhân Đức cũng thở dài: " Ngay cả lý do vì sao Hoàng thượng như vậy cũng không biết, nếu là tùy tiện mở miệng, chỉ sợ còn không bằng không hỏi."

" Lần này mới biết, đúng là phải có hậu có phi mới được." Lưu Đại Quýnh nói: " Lúc chúng ta cân nhắc không rõ suy nghĩ của Hoàng thượng, ít ra còn có người khác có thể hỏi han đôi câu." Đâu như hiện tại, một khe hở cũng nhìn không thấy.

" Đáng tiếc là Thẩm tướng quân đã trở về Giang Nam." Đào Nhân Đức nói: " Cũng không biết khi nào mới có thể quay lại."

Hai người vẫn còn đang nói chuyện thì lại có người tới báo, nói Hoàng thượng tuyên chư vị đại nhân tiến cung.

" Đúng rồi." Lưu Đại Quýnh vừa đi vừa nói: " Nếu Hoàng thượng phát hỏa, ngươi cũng có thể chống đỡ một chút."

Đào Nhân Đức bị hắn làm cho phiền lòng. Vừa tiến cung thì thấy trong thiên điện bên cạnh ngự thư phòng đã có không ít đại nhân đứng chờ, cũng vừa nhận được thông truyền, nghe nói là có chuyện quan trọng muốn thương nghị.

" Không phải là lại muốn chiến tranh đó chứ?" Lưu Đại Quýnh nhỏ giọng hỏi.

Đào Nhân Đức hỏi lại: " Đánh nơi nào?"

Lưu Đại Quýnh bị hắn làm cho nghẹn họng, ở trong lòng âm thầm mắng một câu "Lão hồ ly!" rồi xoay người sang phía bên kia cùng các vị đại nhân khác uống trà.

Trong lòng mọi người cũng đều mờ mịt giống nhau, mãi đến khi được tuyên triệu vào ngự thư phòng mới biết được vì sao hôm nay phải tới đây.

"Hoàng thượng muốn đi tây nam?" Đào Nhân Đức chấn kinh.

Sở Uyên nhàn nhạt đáp: " Phải."

Đào Nhân Đức hỏi: " Khi nào?"

Truyện Đế Vương Công LượcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ